Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 11: Đồ nịnh hót




Lúc này Tần Tuấn Vũ mới kéo Phương Chu tức tối rời đi.

Giang Duật Dã lại nhìn Phong Thanh Việt một cái, một tay đút túi quần, chậm rãi đi lên theo.

Cuối cùng Phong Thanh Việt cũng thở phào, nhưng ngay sau đó lại có chút thấp thỏm, hình như cô lại đắc tội với đám người Giang Duật Dã nữa rồi…

“Anh Duật! Mày thân với cậu ta lắm hả?” Tần Tuấn Vũ vốn muốn ra oai đè bẹp đối phương lại không được như ý nguyện, không sao nuốt trôi được cục tức này.

Giang Duật Dã biếng nhác đáp: “Không thân.”

Tần Tuấn Vũ cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Vậy mày giúp con nhóc ấy làm gì? Ban nãy tao muốn chửi thề lắm rồi đấy.”

“Rõ ràng là tao đang giúp mày đấy chứ, thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người đấy.” Giang Duật Dã có phần ngạc nhiên. Trong mắt cậu, Phong Thanh Việt mềm yếu đến nhún nhường, mà ban nãy lại có thể cứng rắn từ chối yêu cầu của Tần Tuấn Vũ.

“Chu, mày bảo anh mày đuổi cậu ta đi đi. Tao chưa thấy ai không biết ý tứ đến thế, mấy ngày trước còn đụng anh Duật mấy lần.” Nói đến đây, Tần Tuấn Vũ cũng thấy ngạc nhiên: “Anh Duật, mày không kiếm chuyện với cậu ta hả? Không giống mày chút nào, ai không biết còn tưởng mày trúng tiếng sét ái tình với cậu ta đấy.”

Tần Tuấn Vũ nói với giọng điệu chua loét, chủ yếu là đang oán trách Giang Duật Dã không đứng về phía mình.

Bọn họ đẩy cửa một căn phòng trên tầng, bên trong có mấy chiếc máy tính.

Giang Duật Dã ngồi xuống trước bàn máy tính, thờ ơ: “Mày nghĩ nhiều rồi.”

Mặc dù cậu ghét học sinh ngoan nhưng học sinh vừa có thành tích tốt, vừa có gương mặt đẹp thì chắc có thể khoan dung hơn.

Tần Tuấn Vũ tranh thủ nói: “Ngày mai Lâm Hàm sẽ về đến trường. Tao đã hẹn để cô ấy bổ túc cho mày, cô ấy cũng đã đồng ý. Anh Duật, ngày mai tao đưa cô ấy đến nhà mày nhé?”

Giang Duật Dã liếc cậu ta một cái: “Đừng đến làm bẩn sàn nhà tao.”

Tần Tuấn Vũ: “…”

Cũng may là Lâm Hàm không nghe thấy, bằng không chắc trái tim nữ thần của tao vỡ tan tành mất. Anh Duật, Lâm Hàm thật sự rất tốt, người khác nhờ cô ấy đã đồng ý bao giờ đâu, tao phải thuyết phục mãi cô ấy mới chịu đấy.”

Giang Duật Dã đeo tai nghe, cầm chuột mở game MOBA lên: “Chuyện này đơn giản, để cậu ta dạy một mình mày là được rồi.”

Phương Chu gật đầu ủng hộ: “Ý hay, mà mày đừng có đi bắt nạt con gái nữa, bạn Phong có thù oán gì với mày đâu.”

Tần Tuấn Vũ bị nghẹn, buồn bực muốn chết, sao đứa nào đứa nấy cứ nói đỡ cho Phong Thanh Việt thế, có còn là anh em tốt nữa không đây?

Quán net Tốc Độ không có nhiều khách lắm, phần lớn đều là khách quen, quét căn cước một cái là có thể vào máy ngồi, Phong Thanh Việt nhàn rỗi lấy bài tập ra làm.

Bất giác đã đến mười giờ.

Người đến thay cô làm ca đêm là một cô gái tóc nhuộm bảy sắc cầu vồng, tên là Dương Dao, cô ấy mặc một bộ quần áo da báo bó sát, da dẻ không trắng lắm, trông rất thời thượng.

Dương Dao vuốt phần tóc mái trước trán, ngũ quan không tính là đẹp, còn hơi bẹt, nhìn thấy Phong Thanh Việt, cô ấy rất tự nhiên bước tới vỗ vỗ đầu cô: “Em gái Tiểu Phong, có thể về được rồi.”

Phong Thanh Việt không nán lại lâu, bên ngoài đã tối đen, cũng may có đèn đường chiếu sáng, Phong Thanh Việt cũng không thấy sợ.

Xe buýt đã dừng hoạt động, Phong Thanh Việt chỉ có thể đi bộ về nhà.

Bên đường đều là những sạp bán đồ ăn khuya, người qua lại khá đông, hối hả nhộn nhịp, Phong Thanh Việt đi qua một con ngõ dài có đèn đường chiếu sáng, an toàn về đến nhà.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Thanh Việt tỉnh dậy, phát hiện thời tiết đã thay đổi.

Gần đến tháng Chín, Thành phố Lâm trở lạnh, ngoài trời có mưa nhỏ kèm với gió, nhiệt độ giảm sâu.

Cô mặc một chiếc áo sweater cổ tròn màu trắng, bên ngoài vẫn khoác áo đồng phục, lại mò ra được một chiếc xe đạp không ai dùng ở trong kho, xích xe đã hơi gỉ, thân xe cũng có mấy vết xước, Phong Thanh Việt lau chùi lại một chút, phát hiện vẫn còn dùng được.

Sau này có thể dùng nó làm phương tiện di chuyển, còn có thể tiết kiệm được tiền đi xe buýt.

Trên đường đi, chiếc xe đạp liên tục phát ra những tiếng “lạch cạch” như thể các linh kiện sắp rời ra đến nơi. Bởi vì có mưa phùn nên Phong Thanh Việt mặc áo mưa trùm bên ngoài, không để mình bị ướt.

Lúc đến trước cổng trường, Phong Thanh Việt bất chợt dừng lại, trốn vào một bên tường.

Dừng cách chỗ cô không xa là một chiếc xe hơi màu trắng, một thiếu nữ xinh xắn từ trên xe bước xuống, tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi mắt cô gái to tròn nhìn rất ngây thơ và một nụ cười rạng rỡ.

Có một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống xe giúp cô gái chỉnh trang quần áo, thiếu nữ ôm bà ta thơm một cái rồi mới mở ô đi vào trường.

Chỉ mấy bước ngắn ngủi có thể nhìn ra cô gái có mối quan hệ với mọi người xung quanh tốt đến mức nào, có đến mấy học sinh vây quanh cô ta, bọn họ vui vẻ nói cười đi vào bên trong.

Đợi chiếc xe màu trắng đi rồi, Phong Thanh Việt mới dắt xe đạp đi ra.

Cô vốn tưởng đến khi gặp lại Lâm Hàm, cô có thể bình thản đối mặt, nhưng khi toàn thân cô run lên thì cô biết, cô vẫn hận Lâm Hàm, cái cảm giác đau đớn khi xương cốt toàn thân vỡ vụn trước khi chết ở kiếp trước dường như lại tái hiện trước mắt cô lần nữa.

Sự nhượng bộ của cô chỉ đổi lấy sự chèn ép càng thêm ác liệt của Lâm Hàm. Trong mắt cô ta, Phong Thanh Việt chỉ là một con chó lúc không vui có thể tùy ý đánh mắng, huống hồ là cái mạng nhỏ bé chẳng đáng giá này của cô.

Sau khi cô chết, không biết Lâm Hàm có phải ngồi tù không nhỉ?

Phong Thanh Việt nghĩ, giết người đền mạng, Lâm Hàm cũng nên trả một cái giá tương xứng. Đáng tiếc, cô lại chẳng thấy được.

Kiếp này, cô không nợ bất kỳ ai.

Phong Thanh Việt rũ mắt che đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt, cô sẽ không nhượng bộ thêm một bước nào nữa.

Cô để xe đạp vào bãi rồi đi vào tòa nhà dạy học, cửa sổ lớp 11/1 nằm bên phải tầng ba mở toang, thiếu nữ bên trong nhìn về phía Phong Thanh Việt vừa biến mất, lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

“Hàm Hàm, nhìn gì thế?” Bạn thân phía sau hỏi.

Lâm Hàm đóng cửa sổ lại, nở nụ cười ngọt ngào: “Không có gì, hít thở không khí thôi.”

Cô ta nghĩ chắc mình đã nhìn lầm, sao Phong Thanh Việt có thể xuất hiện ở trường Trung học Số 1 được chứ? Cô ta đã nhiều lần cảnh cáo, đoán chừng Phong Thanh Việt cũng chẳng có cái gan ấy, cô ta bèn gác chuyện này sang một bên.

Cô ta cúi đầu nhìn điện thoại, khung chat dừng lại ở một cái avatar màu đen, trong lòng cô ta vừa căng thẳng vừa hồi hộp, cho đến khi màn hình xuất hiện một thông báo, mắt cô ta sáng lên trả lời rất nhanh.

Hết hai tiết học buổi sáng, Giang Duật Dã mới lững thững vác xác đến.

Lúc này Phong Thanh Việt mới biết, cậu thiếu niên ôn hòa tên là Phương Chu, học ở lớp 11/4. Tần Tuấn Vũ vì chuyện ngày hôm qua vẫn hơi khó chịu với cô, nguýt cô một cái rồi ngồi về chỗ của mình, cười ha hả nói chuyện với Giang Duật Dã.

Mạnh Dư Dư thấy lạ, cô ấy kéo tay Phong Thanh Việt đang nghiêm tục làm đề, hỏi: “Cậu ta làm sao thế?”

Phong Thanh Việt nhìn về phía sau, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Giang Duật Dã, cô vội vàng quay đi, thuật lại đơn giản chuyện hôm qua cho Mạnh Dư Dư nghe.

Mạnh Dư Dư trợn mắt coi thường: “Xí, đồ nhỏ mọn.” Thấy cậu ta cười đến không khép nổi miệng, cô ấy lại lầm bầm thêm một câu: “Đồ nịnh hót!”

Tần Tuấn Vũ nghe thấy nhưng chẳng buồn so đo với Mạnh Dư Dư, cậu ta hào hứng giơ điện thoại ra trước mặt Giang Duật Dã: “Anh Duật, mày giúp anh em cái được không? Má nó, chưa bao giờ tao thấy bản thân quan trọng đến vậy!”

Giang Duật Dã liếc mắt nhìn một cái, trên màn hình là tin nhắn của Lâm Hàm, cô ta trả lời một câu, đại ý là cô ta đã giành được giải ba trong cuộc thi piano ở Thành phố Liên Trạch, buổi trưa muốn mời bọn họ ăn bữa cơm để chúc mừng, muốn Tần Tuấn Vũ gọi cả cậu và Phương Chu đi cùng.