Phong Thanh Việt hơi nhướn mày, ngẫm nghĩ kỹ lại bèn nhớ ngay ra chuyện gì. Cô tạm biệt Mạnh Dư Dư và Châu Nhất Thắng xong thì đến văn phòng ngay.
Có điều, trong văn phòng không chỉ có một mình Trương Hải mà còn một thầy giáo đầu hói tên Ngô Huy, ông dạy môn Vật lý lớp 11/1 và lớp 11/6.
Trọng tâm của ông nghiêng về lớp 11/1 hơn, dạy lớp 11/6 giống như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, dạy xong là đi, thậm chí còn chẳng muốn dạy quá giờ.
Trương Hải thấy Phong Thanh Việt bèn vẫy vẫy tay: “Vào đi.”
Ngô Huy đang đọc một phần tư liệu, Phong Thanh Việt lặng lẽ liếc một cái, phát hiện đó là bảng điểm hồi trước của cô, có điều đây là thành tích của năm lớp 10.
Ngô Huy gật đầu, đẩy chiếc kính lão lên: “Nền tảng môn Vật lý của em trước đây không tệ nhưng mà đề thi Cúp Vật Lý thì khó hơn một chút, chúng ta làm một đề trước đã.”
Phong Thanh Việt: “…”
Mới vào văn phòng đã bị bắt giải đề rồi.
Biết Ngô Huy muốn kiểm tra kiến thức cơ bản của mình, Phong Thanh Việt xem thử. Những đề bài Vật lý này cô gần như đều giải được trong tích tắc, nhưng Phong Thanh Việt không muốn tham gia cuộc thi nên cố ý làm sai vài câu.
Ngô Huy nhìn một cái, lông mày hơi nhíu lại: “Luyện thêm thì vẫn có thể thắng được. Ngày mai phải nộp đơn đăng ký, chiều thứ Sáu tuần này là vòng đấu loại toàn trường, chỉ có học sinh vượt qua vòng đấu loại mới được vào lớp bồi dưỡng và tham gia vòng đấu bán kết tiếp theo.”
Thấy Phong Thanh Việt do dự, Trương Hải tận tình khuyên bảo: “Bạn học Phong, thầy cảm thấy em có tiềm năng vô hạn, em đại diện lớp 11/6 tham gia đi, không qua vòng loại cũng không sao đâu, ít ra là em đã từng thử sức mình.”
“Thầy Trương, em…”
Trương Hải không muốn nghe nên ngắt lời Phong Thanh Việt: “Ài, thực sự không biết đám trẻ bọn em nghĩ gì nữa. Tham gia cũng không mất gì, nếu em vào được vòng chung kết thì có tiền thưởng đấy.”
Tiền thưởng?
Mắt Phong Thanh Việt sáng lên: “Thầy Trương, tiền thưởng là bao nhiêu ạ?”
Trương Hải: “…”
Không ngờ ông khuyên bảo nửa buổi trời cũng không hấp dẫn bằng tiền thưởng.
Trương Hải bực bội đáp: “Hạng nhất là mười ngàn tệ, hạng hai là năm ngàn tệ, hạng ba là ba ngàn tệ, có năm giải hắc mã, mỗi giải một ngàn tệ. Nhưng giờ em mới lớp 11, nếu phát huy hơn bình thường thì giành giải hắc mã cũng không tệ.”
“Em tham gia!”
Trương Hải: “…”
Ngô Huy: “…”
Điền xong đơn đăng ký, Phong Thanh Việt vừa đi ra ngoài vừa nhẩm tính xem xác suất giành được giải nhất của mình là bao nhiêu.
Còn Ngô Huy ngồi trong văn phòng uống trà kỷ tử, vui vẻ cười nói: “Còn giải hắc mã nữa. Em ấy có vào được vòng bán kết hay không còn chưa chắc chắn được, nhưng mà có tham gia là được rồi.”
Trương Hải hài lòng cầm đơn đăng ký của Phong Thanh Việt, mừng khấp khởi ngâm nga hát: “Đừng coi thường em ấy, ta luôn có thể kích thích tiềm năng của con người mà. Tôi đã nhìn thấy lớp 11/6 chúng tôi bắt đầu tỏa sáng rồi.”
Ngô Huy lắc đầu bật cười, tuy thành tích của Phong Thanh Việt rất tốt nhưng có thể tốt hơn Lâm Hàm và Trần Tùng Nghi sao?
Bảo họ giành được giải hắc mã còn chắc chắn hơn là Phong Thanh Việt, song Ngô Huy thực sự không muốn làm Trương Hải cụt hứng, vì thế ông nói: “Vậy thầy bảo em ấy giải đề nhiều vào, biết đâu lại qua được vòng loại thì sao.”
Bây giờ Trương Hải chỉ còn thiếu nước coi Phong Thanh Việt như bảo bối để cung phụng thôi.
Khối 11 có chín lớp, lớp 11/6 xếp chót, nói ra Trương Hải cũng cảm thấy mất mặt, có thể giành được Phong Thanh Việt về lớp, quả thật ông cũng chẳng dễ dàng gì.
Một là học sinh mấy lớp xếp trước đều không tệ, lấy thành tích lớp 10 ra cũng đủ bỏ xa Phong Thanh Việt, hơn nữa hạng nhất của trường ở một thị trấn nhỏ thì giỏi được đến đâu, cũng chỉ mỗi Trương Hải quý như vàng, ai bảo lớp 11/6 nổi tiếng khắp trường là học kém chứ?
Cũng chỉ có mỗi Trương Hải không bỏ mặc lớp này.
Vì cho ông một hy vọng, Phong Thanh Việt mới vào lớp của ông.
*
“Thanh Việt, lão Trương gọi cậu lên văn phòng làm gì vậy?”
Phong Thanh Việt vừa trở về, Châu Nhất Thắng lập tức đi qua.
“Chủ nhiệm bảo tôi tham gia cúp Vật lý do Thành phố Liên Trạch tổ chức, tôi đã đăng ký rồi.”
Châu Nhất Thắng nghe xong có hơi thất vọng. Cậu liếc Trần Thao: “Chắc lần này cậu và Trần Thao đăng ký rồi, năm ngoái tôi tham gia, chỉ tiếc là tôi và Trần Thao không qua được vòng loại. Thanh Việt, cậu nhất định phải vào được bán kết đấy.”
Phong Thanh Việt cười nhẹ rồi đồng ý: “Được.”
Bài thi ở vòng đấu loại chỉ khó hơn Vật lý căn bản một chút, Phong Thanh Việt không quan tâm lắm đến vòng loại. Nếu muốn giành giải nhất thì cô phải cạnh tranh với học sinh lớp 12 nữa.
Vì thế trong cuộc thi tổ chức toàn cấp thế này, học sinh lớp dưới rất thiệt thòi, bởi vì kiến thức học sinh lớp 12 học được nhiều hơn họ nhiều.
Buổi chiều tan học, Phong Thanh Việt đến thư viện mượn sách liên quan đến Vật lý về, có một vài kiến thức có liên quan được đề cập tới ở bậc đại học.
Có thể tham gia cuộc thi kiểu này phần lớn đều là thiên tài, dù có là học sinh lớp dưới thì chắc chắn cũng đã học kiến thức lớp trên từ lâu rồi. Kiếp trước, Phong Thanh Việt học ở trường nghề, tuy rằng thành tích của cô không tệ nhưng chất lượng giảng dạy ở trường nghề vẫn kém hơn mặt bằng chung, giáo viên ở đó không nghiêm túc dạy học cũng chỉ là dạy cho xong nhiệm vụ mà thôi.
Phong Thanh Việt vừa đến quán net liền lấy sách ra, vội vã lật xem.
Bởi vì ngoài cửa quán net Tốc Độ có thêm bảo vệ nên không còn xảy ra xung đột nữa, anh Báo và đám đàn em tối hôm trước cũng không xuất hiện, nhưng Giang Duật Dã cũng không đến.
Phong Thanh Việt không quan tâm cậu làm bị sao, nhưng mãi vẫn không gặp được Giang Duật Dã khiến cô cảm thấy mình đang mắc nợ một thứ gì đó, cảm giác này làm lòng cô hoang mang. Có lẽ là vì càng muốn né tránh nên ngược lại kiếp này Phong Thanh Việt tiếp xúc với Giang Duật Dã còn nhiều hơn kiếp trước mấy phần.
Gần đến lúc tan làm, Dương Dao đến đổi ca. Lần này cô còn ăn mặc khoa trương hơn nhiều, trông y hệt một con nhím sặc sỡ. Thanh Phong Việt đeo cặp sách, trầm mặc nhìn cô.
Dương Dao khá thích Phong Thanh Việt, trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại. Cô ấy sờ chiếc áo khoác sặc sỡ đính đầy đinh tán của mình, xoay một vòng trước mặt Phong Thanh Việt: “Thế nào? Chị đẹp không? Người yêu chị tặng đó, anh ấy nói chị mặc màu mè là đẹp nhất!”
Khóe miệng Phong Thanh Việt bất giác run run. Cô không nhẫn tâm nói với Dương Dao bây giờ trông cô ấy hệt như cái bảng màu biết đi, thêm nữa là thẩm mỹ của người yêu cô kiểu gì mà chọn được bộ quần áo như thế này…
“Ừm… chị Dao Dao, chị có thấy hơi chói mắt quá không?” Phong Thanh Việt suy đi nghĩ lại, dùng từ ngữ uyển chuyển hơn để nói với Dương Dao ăn mặc thế này thực sự quá kỳ quái.
Ai ngờ Dương Dao lại vui vẻ kéo tay Phong Thanh Việt, mắt sáng như sao, ngượng ngùng nói: “Chói lắm phải không? Người yêu chị nói bất kể lúc nào, anh ấy cũng muốn nhận ra chị ngay trong biển người. Có phải anh ấy lãng mạn lắm không? Được rồi, em mau về nhà đi, chị phải kiếm tiền nuôi người yêu đây.”
Phong Thanh Việt: “…”
Đột nhiên cô hơi tò mò không biết anh người yêu kỳ lạ này của Dương Dao là ai.
Lúc Phong Thanh Việt đạp xe về đến nhà là đã mười rưỡi.
Giờ này bà cụ Lâm đã ngủ, đèn nồi cơm điện vẫn còn sáng, bên trong có đĩa rau xào còn đang ấm.
Quán net không bao cơm, để tiết kiệm tiền, bữa trưa Phong Thanh Việt ăn no một chút, buổi chiều trước khi đi làm thì mua hai cái bánh bao làm bữa tối.
Bây giờ cô không đói nhưng vẫn lấy đĩa rau ra, đơm một bát cơm nhỏ, ăn rau xào một cách ngon lành.
Hương vị những món ăn do bà nội cô nấu vẫn không hề thay đổi, vẫn cứ mặn như cũ nhưng Phong Thanh Việt lại chẳng thấy mặn.
Sáng sớm hôm sau, bà cụ Lâm nấu mỳ cho Phong Thanh Việt. Ăn sáng xong, cô ngẫm nghĩ rồi tiện tay mang một phần bữa sáng đến trường cho Giang Duật Dã.