Nhưng Phong Thanh Việt đã định trước là sẽ phí công, Giang Duật Dã vẫn không đi học.
Bữa sáng lại vào bụng Mạnh Dư Dư.
Không chỉ không đi học mà Giang Duật Dã cũng không đến quán net.
Liên tiếp ba ngày, Phong Thanh Việt cũng không thấy cậu đâu, dù chỉ là cái bóng.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tuấn Vũ vẫn đi học, trông cậu ta vẫn cứ ngứa đòn như cũ, Phong Thanh Việt càng không có thiện cảm với cậu ta hơn, vì thế cô đến lớp 11/4 tìm Phương Chu.
Song, vừa đến cửa lớp, cô lại hơi chùn chân.
Lúc này, Phương Chu ngồi cạnh cửa sổ đọc sách toán đã nhìn thấy Phong Thanh Việt, thấy cô phân vân đứng ngoài cửa một lúc rồi lại quay người đi.
Phương Chu lập tức đi ra, gọi Phong Thanh Việt lại: “Bạn Phong ơi.”
Nghe thấy giọng của cậu ấy, Phong Thanh Việt quay đầu lại. Cô đã không có ý định hỏi nữa, ngược lại Phương Chu lại đi ra trước.
Phương Chu cười ôn hòa, nói: “Cậu đến tìm tôi sao?”
Phong Thanh Việt lấy hết dũng khí bước qua, bất chấp nói: “Đúng vậy, tôi muốn hỏi một chút… bạn Giang ở đâu vậy?”
Sợ cậu ấy hiểu lầm, Phong Thanh Việt bổ sung thêm: “Tôi tìm cậu ấy có chút việc, không có ý gì khác đâu.”
Phương Chu cười một tiếng, cong mắt: “Ừm, thế này đi, tôi hỏi nó giúp cậu nhé?”
Phong Thanh Việt vội vàng lắc đầu: “Không, không cần đâu. Tự nhiên tôi không còn việc gì nữa, cậu không cần chuyển lời đâu.”
Nói xong cô nhanh chóng rời đi.
Phương Chu nhìn bóng lưng cô với vẻ suy tư, sau đó quay người đi vào lớp.
*
Tiểu khu Bích Hải.
Chuông cửa vang lên không ngừng.
Giang Duật Dã vừa lau đầu vừa đi ra từ phòng tắm. Cậu mặc áo choàng tắm màu đen, lộ ra một khoảng nhỏ trước ngực, giọt nước lăn dài từ trên tóc, men theo gò má rồi xuống đến hầu kết.
Giang Duật Dã mở cửa ra, thấy người đến thì cau mày: “Giờ này mày đến làm gì?”
Phương Chu giơ tay nhìn đồng hồ: “Mới bảy giờ tối, cuộc sống về đêm mới bắt đầu. Làm sao? Mày chuẩn bị đi ngủ rồi à?”
Giang Duật Dã tránh đường cho Phương Chu, sau đó đi vào phòng khách, lấy hai chai cocktail từ trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho cậu ấy: “Có chuyện gì thì nói đi?”
Phương Chu cười nhẹ một tiếng: “Ra quán net không?”
Giang Duật Dã không nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối: “Không đi.”
“Mấy hôm nay mày làm sao vậy? Đi học không đi, ra quán net cũng không ra, suốt ngày ru rú ở nhà cũng không phải tính của mày.”
Giang Duật Dã cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Phương Chu ngộ ra. Cậu ấy đẩy gọng kính: “Chuyện hôm trước ở quán net, tao nghe anh tao kể rồi. Có phải mày sợ người của anh Long đến trả thù không?”
Khuôn mặt Giang Duật Dã lập tức trở nên hung ác: “Vớ vẩn, ông đây mà phải sợ đám rác rưởi đó sao?”
“Ồ, nghe nói mày còn cứu một người nữa.”
“Cứu người?” Giang Duật Dã hừ lạnh: “Kẻ tao cứu không phải là người, là một con sói vô ơn.”
Trong mắt Phương Chu lóe lên ý cười: “Anh Duật, chẳng phải nói không thân sao? Lại còn đi cứu người ta. Cứu rồi mày lại khó chịu, nhiều ngày thế rồi mà vẫn không nguôi.”
Giang Duật Dã nghe vậy thì câm nín. Cậu cũng không biết tại sao bản thân lại giận, nhưng cậu rất không hài lòng với thái độ lạnh lùng mà Phong Thanh Việt dành cho mình, giống như cậu là thứ rác rưởi gì đó, dính vào rồi là không vứt được vậy.
Chỉ cần nghĩ đến đây, cậu lại bực bội.
Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ Giang Duật Dã cậu phải nhìn sắc mặt người khác mà sống đâu?
Thấy Giang Duật Dã còn âm u hơn, Phương Chu lập tức đổi chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay Phong Thanh Việt đến lớp tao hỏi mày ở đâu, nói là tìm mày có chuyện.”
Giang Duật Dã ngước mắt lên nhìn Phương Chu, Phong Thanh Việt tìm cậu ư?
Trong đầu cậu lóe lên bóng dáng của Phong Thanh Việt, nghĩ đến mỗi khi cậu lại gần, cô hệt như con thỏ chịu kinh hãi mà trốn ra xa, người như vậy có gan đến tìm cậu sao?
Đừng tưởng cậu không nhận ra, lần trước chạy xe đưa Phong Thanh Việt về, suốt cả chặng đường, cô vô cùng căng thẳng nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh để nhìn cậu. Qua kính chiếu hậu, Giang Duật Dã nhìn thấy sâu trong mắt cô tràn ngập sợ hãi.
Giang Duật Dã chế giễu: “Cậu ta giả tạo thật.”
Phương Chu làm như không nghe thấy cái gì : “Thế nên không gặp?”
Giang Duật Dã trầm mặc, không nói gì nữa.
Hôm sau, đến tận lúc vào tiết thứ ba rồi, Giang Duật Dã mới thong thả lướt ván trượt đến lớp.
Phương Chu thấy cậu chậm rãi đi vào lớp 11/6, trong lòng than thở, thế mà còn nói người khác giả tạo, chẳng phải bản thân cũng ngoài một kiểu, trong một kiểu sao?
Có điều học sinh mới chuyển đến này có thể hấp dẫn sự chú ý của Giang Duật Dã cũng là chuyện lạ, khơi lên hứng thú muốn hóng chuyện của cậu ấy.
Giang Duật Dã vừa vào lớp đã gây xôn xao không nhỏ, sắp hết một tuần rồi, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện.
Tần Tuấn Vũ vui vẻ chạy qua: “A Duật, chẳng phải mày nói hôm nay sẽ không đến sao?”
Giang Duật Dã nhìn về phía Phong Thanh Việt, phát hiện khi nghe thấy tên cậu, người cô run lên một cái, bây giờ lại giả làm con chim cút co rúm lại tại chỗ, không dám nhìn cậu.
Trong lòng Giang Duật Dã thầm cười lạnh, đây là có việc muốn tìm cậu à?
Giang Duật Dã đá chiếc ghế gây ra tiếng động lớn, sau đó nghiêng người ngồi, chống tay lên cằm. Từ góc này, cậu có thì nhìn thấy sườn mặt Phong Thanh Việt có vài nốt tàn nhang. Giang Duật Dã lười biếng trả lời: “Thích đến thì đến thôi.”
Tần Tuấn Vũ không nghi ngờ gì, vội vàng nói: “Anh Duật, tao thử cho mày rồi, nữ thần của tao có tác dụng phết đấy. Mấy hôm nay cậu ấy kèm tao học, tao vốn chẳng biết gì mà giờ đã biết định lý Patogo rồi.”
“Phụt, ha ha ha, nữ thần cậu dạy đỉnh thật, có cả định lý Patogo cơ, buồn cười chết đi được.” Mạnh Dư Dư không hề nể tình mà cười lớn.
Đến Phong Thanh Việt cũng không kìm được, khóe miệng hơi cong cong.
Khuôn mặt Tần Tuấn Vũ hiện lên vẻ quẫn bách, gân cổ lên không chịu thua: “Tôi mới học, không nhớ được cũng là chuyện bình thường. Mạnh Dư Dư, người xếp thứ ba toàn khối từ dưới lên như cậu có tư cách gì mà cười nhạo tôi?”
Mạnh Dư Dư cười đến chảy nước mắt. Cô ấy đắc ý mà hất cằm: “Dù đứng thứ ba từ dưới lên tôi cũng biết đấy là định lý Pytaga, đúng không Thanh Việt?”
Phong Thanh Việt bất lực nhìn cô ấy: “Đó là định lý Pythagoras.”
Nụ cười của Mạnh Dư Dư cứng đờ, Tần Tuấn Vũ không nể tình mà cười nhạo: “Mạnh Dư Dư, kiến thức của cậu bị chó ăn hết rồi, thế mà lại còn ra vẻ với tôi. Ngồi cùng bàn với cậu lâu như vậy, cậu thế nào tôi còn không biết sao?”
Mạnh Dư Dư hừ một tiếng: “Thế cũng tốt hơn cậu. Học mấy ngày rồi mà vẫn không hiểu. Nếu tôi học với Thanh Việt mấy ngày thì tôi đã nằm lòng định lý Pythagoras gì gì đó từ lâu rồi.”
Tần Tuấn Vũ “xì” một tiếng: “Nữ thần của tôi đứng đầu toàn trường, cậu ta sao sánh bằng?”
Mạnh Dư Dư không nhịn được mà trợn trắng mắt với Tần Tuấn Vũ: “Trước khi chuyển trường, Thanh Việt nhà tôi cũng là hạng nhất toàn trường đấy. Thôi bỏ đi, không giải thích được với người trần mắt thịt như cậu. Đợi đến kỳ thi tháng, Thanh Việt nhà tôi cho cậu biết mặt, Lâm Hàm giỏi lắm sao? Thanh Việt vượt qua cậu ta!”
Phong Thanh Việt cười nhạt không nói gì, Mạnh Dư Dư chu miệng, ôm lấy cô làm nũng: “Thanh Việt nhà tôi mới lợi hại nhất.”
Tần Tuấn Vũ không biết Mạnh Dư Dư lấy đâu ra tự tin mà thấy Phong Thanh Việt có thể vượt qua được Lâm Hàm, hơn nữa mới được một khoảng thời gian ngắn, sao cô ấy lại thân thiết với Phong Thanh Việt đến vậy rồi? Rõ ràng chỉ là Phong Thanh Việt chỉ là một con mọt sách nhạt nhẽo xấu xí.
“Anh Duật, mày thấy sao? Lâm Hàm có thua con mọt sách trông không ra làm sao này không?”
Nghe tiếng Tần Tuấn Vũ, Giang Duật Dã mới khôi phục lại tinh thần từ nụ cười của Phong Thanh Việt.
Nụ cười của cô rất nhạt, rất dịu dàng cũng rất đẹp, đủ để khiến người ta quên đi khuyết điểm trên gương mặt cô.
Thì ra không phải là cô không biết cười, chỉ là cô không cười với cậu thôi.