Mây và bùn khác nhau, quả thật không cùng một thế giới.
Nhưng người không có gì trong lời của Phương Chu lại rất ghét cậu.
Vì thế những lời này không an ủi được Giang Duật Dã mà còn khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn.
Như nhận ra phiền muộn của Giang Duật Dã, Phương Chu nói tiếp: “Đúng rồi, bát mỳ ban nãy là Phong Thanh Việt nhờ tao mang cho mày đấy, cãi nhau còn không quên cho mày ăn no.”
Giang Duật Dã lạnh lùng nhìn Phương Chu. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu như lửa đốt, nhưng ăn cũng ăn rồi, còn có thể nôn ra sao?
“Anh Duật, từ nhỏ đến lớn mày chưa từng chịu ấm ức như thế này bao giờ phải không? Nếu là tao, tao không thèm nhịn đâu. Lại còn không cùng một thế giới nữa. Hay là mày đi xem xem cuộc sống của Phong Thanh Việt có gì lạ mà cậu ấy lại phủ nhận mày như vậy đi?” Phương Chu vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Giang Duật Dã hơi lung lay. Đúng vậy, Phong Thanh Việt tưởng mình là ai, lại còn đừng qua lại nữa, dựa vào đâu mà cậu phải nghe lời?
Đến bố cậu mà cậu còn chẳng nghe lời, dựa vào đâu mà cậu phải nghe lời Phong Thanh Việt? Tránh đúng không? Cậu cứ để cô không được như ý đấy.
Thấy Giang Duật Dã hơi thả lỏng, Phương Chu lại tiếp tục: “Chẳng phải Phong Thanh Việt học giỏi sao? Chi bằng mày nhờ cậu ấy kèm mày học, xem xem thế giới mà cậu ấy đang sống có gì đặc biệt không. Nghe anh tao nói nhà Phong Thanh Việt nghèo lắm, mày bỏ chút tiền, chắc chắn cậu ấy sẽ dạy mày học. Có học sinh giỏi kèm, biết đâu học kỳ này mày lại vào top ba trăm thì sao?”
Giang Duật Dã nhìn Phương Chu. Ánh mắt cậu ấy chân thành, bộ dạng nghĩ cho cậu nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng mà Phương Chu nói cũng đúng.
Người như Giang Duật Dã cậu cái gì cũng thiếu, duy chỉ không thiếu tiền.
Cậu dựa vào sô pha, lười biếng nói: “Tao không có thói quen đưa tiền cho người khác. Coi tao là đồ ngu thật sao? Bị người ta ghét như vậy mà còn chạy theo đuôi người ta?”
Phương Chu thấy đã đạt được mục đích thì nụ cười càng ôn hòa hơn: “Chỉ là Phong Thanh Việt không biết ưu điểm của mày thôi. Nếu là cô gái khác thì trong lòng đã sớm vui đến nở hoa rồi, đúng là không biết điều mà. Anh Duật, mày cứ suy nghĩ đi nhé, tao về trước đây.”
Phương Chu đi đến cửa, lại liếc Giang Duật Dã đang cau mày nghiêm túc suy nghĩ một cái, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ.
Sau khi ra khỏi tòa A, điện thoại trong túi rung lên, nhìn thấy số người gọi, cậu ấy nhanh chóng nhấc máy: “Ông Giang, ông yên tâm ạ, chuyện ông nhờ cháu, cháu đang làm rồi. Đợi có kết quả, cháu sẽ báo cáo với ông ạ!”
Phương Chu đơn giản nói vài câu rồi cúp máy.
Cậu ấy vươn vai, đang lúc nhàm chán.
Bây giờ có thêm chút niềm vui rồi.
*
Từ hôm ấy, cuộc sống của Phong Thanh Việt trở lại bình thường.
Trương Mỹ Di từng gọi điện hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở trường Trung học Số 1, bà cụ Lâm nhận hết về mình, nói rằng bà bắt Phong Thanh Việt đến trường Trung học Số 1, bởi vì trường nghề quá hỗn loạn, bà không yên tâm cho sự an toàn của Phong Thanh Việt.
Nếu Lâm Hàm không thích thì cứ vờ như không quen cô ở trường là được.
Không ai biết Phong Thanh Việt là con gái nuôi của nhà họ Lâm, có quan hệ chị em với Lâm Hàm.
Trương Mỹ Di nghe vậy cũng thôi.
Bà ta cảm thấy đây là chuyện nhỏ, không hiểu sao Lâm Hàm cứ quấn lấy bà ta, bắt bà ta chuyển Phong Thanh Việt về trường nghề.
Bà ta bận chuyện của quán bar, không có thời gian để để ý đến mấy chuyện vặt vãnh của các cô. Sau khi chuyển lời của bà cụ Lâm, Trương Mỹ Di lại chuyên tâm vào chuyện kinh doanh của bản thân.
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, sáng thứ hai Phong Thanh Việt xin nghỉ để đưa bà cụ Lâm đi khám lại. Tế bào ung thư đã tạm thời ổn định, bảy ngày nữa sẽ tiến hành đợt hóa trị thứ hai, tiền hóa trị càng ngày càng đắt.
Buổi chiều, lúc Phong Thanh Việt trở về lớp học thì nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
Ôm nghi hoặc, cô vào lớp. Mạnh Dư Dư, Châu Nhất Thắng cùng Trần Thao vây quanh cô.
“Thanh Việt, Thanh Việt! Cậu nổi tiếng rồi!” Mạnh Dư Dư kích động nhìn cô.