Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 17: Thế giới của cậu




Giang Duật Dã nheo mắt, nhận ra là một xấp tiền.

“Đây là tiền của đám côn đồ lần trước đền tôi. Nhưng ông chủ Phương trả tôi tiền rồi, vì thế trả cậu số tiền này, cậu cầm lấy đi.”

Giang Duật Dã thấy cô nghiêm mặt, rất nghiêm túc mà vạch rõ quan hệ giữa hai người.

Tất cả con gái ở Thành phố Lâm đều chỉ muốn bám dính lấy cậu, vơ vét lợi lộc từ chỗ cậu. Ai bảo cậu là cậu chủ của nhà họ Giang ở thủ đô chứ, có tiền có thế, dù dốt nát kém cỏi đến mấy thì cũng có một đống người tâng bốc cậu.

Còn Phong Thanh Việt thì sao?

Thà lấy tiền của người đàn ông khác cũng phải trả lại tiền mà cậu đòi giúp.

Giang Duật Dã đột nhiên bật cười: “Phong Thanh Việt, có ai từng nói với cậu rằng cậu tiêu chuẩn kép một cách thái quá chưa? Cho nên đúng là học sinh ngoan coi thường học sinh kém, cậu cũng không phải ngoại lệ, đúng không?”

Phong Thanh Việt bị cậu hỏi cho câm nín. Cô không ưa lưu manh vô học lại còn thích đánh nhau, không liên quan gì đến học kém hay không, và cũng không có lý do gì.

Lời nói của con người luôn có sức sát thương.

Ánh mắt cũng vậy.

Giang Duật Dã cảm thấy nếu bản thân không nhạy cảm với cảm xúc của người khác đến vậy thì cậu cũng có thể bỏ qua vấn đề ban nãy.

Phong Thanh Việt không hề che giấu sự chán ghét.

Giang Duật Dã lạnh nhạt thu hồi lại ánh mắt, cầm lấy tiền trong tay Phong Thanh Việt rồi ném xuống đất, khuôn mặt hiện lên vẻ cương quyết: “Chút tiền này ông không thèm. Nếu cậu không muốn lấy thì vứt đi.”

Phong Thanh Việt sợ tiền bị gió thổi bay mất nên vội vàng ngồi xuống nhặt. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì Giang Duật Dã đã đi mất.

Cô chạy một đoạn mới thấy cậu: “Bạn học Giang, đợi tôi với.”

Phong Thanh Việt hổn hển đuổi theo, Giang Duật Dã vốn không muốn quan tâm đến cô nhưng vẫn dừng bước. Cậu nghĩ rất nhiều, Phong Thanh Việt muốn xin lỗi sao? Hay là nói vài câu dễ nghe để cậu vui? Hoặc là thừa nhận lỗi sai của bản thân, xin cậu tha thứ?

Nhưng cậu không ngờ được, Phong Thanh Việt đuổi theo để nói: “Cậu đừng đi vội, tôi còn chưa mời cậu đi ăn đâu.”

Giang Duật Dã tức đến bật cười: “Sau đó thì sao?”

“Coi như là trả ân tình hôm trước.”

Cô nói không sai, quả thật là ân tình.

Thấy Giang Duật Dã không nói gì, Phong Thanh Việt hơi ngước đầu lên, lấy hết can đảm nói ra lời bản thân muốn nói nhất: “Bạn học Giang, chúng ta không phải là người cùng một thế giới, tôi cũng không coi thường người học kém, nhưng thế giới mà chúng ta tiếp xúc khác nhau, có thể đến nói chuyện, chúng ta cũng không có chủ đề chung.”

“Tôi biết có lẽ tôi nói những lời này hơi vô lễ nhưng từ nay về sau, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa.”

Giang Duật Dã không kìm được mà bật cười. Cậu hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện lên sự bướng bỉnh, vẫn là cái vẻ ngông cuồng ấy: “Phong Thanh Việt, thế giới của cậu thế nào? Hoa tươi trải đường? Tiền đồ xán lạn?”

“Hay là sợ hãi tên lưu manh dốt nát như tôi làm ảnh hưởng đến việc học tập của học sinh ngoan như cậu? Có qua lại hay không cậu nói là được chắc? Cậu tưởng cậu là ai?”

Phong Thanh Việt bị Giang Duật Dã hỏi đến cứng miệng, cuối cùng chỉ đành trầm mặc.

Quả thật họ không phải là người cùng một thế giới.

Kiếp trước, khi Phong Thanh Việt chết, cô bị bùn lầy vây khốn. Sự thành công của Tiêu Nhất Hành dập tắt ánh sáng của cô, kéo cô vào địa ngục. Phong Thanh Việt đau đớn chật vật không chịu nổi, cuối cùng chỉ đành chấp nhận.

Ông trời cho cô cơ hội làm lại.

Cô muốn ánh sáng xua tan khói mù trong cô, đưa cô lên bầu trời chói mắt nhất.

Lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời, người ngỗ ngược khó bảo như Giang Duật Dã bị một con mọt sách chọc giận.

Mọt sách trông chẳng ra làm sao, vừa gầy vừa lùn lại còn nghèo. Dựa vào đâu mà cô cho rằng cậu lại muốn qua lại với cô?

Nếu hôm khai giảng không đụng phải cô, sau đó để cô thấy cảnh cậu bị đánh thì cả đời này cậu cũng không muốn quen cô.

Hai người buồn bực trở về, mỳ cũng chưa ăn.

Lúc Phong Thanh Việt về đến quán net, Phương Chu đang xem hoạt hình trên máy tính. Thấy cô về một mình, cậu ấy tò mò hỏi: “Anh Duật đâu? Sao không đi cùng cậu?”

Phong Thanh Việt không dám nói Giang Duật Dã bị cô chọc tức nên bỏ về rồi, chỉ đưa cho Phương Chu mười tệ rồi nói: “Mua một bát mỳ cho cậu ấy giúp tôi.”

Phương Chu nhìn cái là biết chắc hẳn hai người đang cãi nhau.

Cậu ấy càng tò mò hơn.

Rốt cuộc Phong Thanh Việt làm thế nào mà khiến Giang Duật Dã tức đến vậy? Cậu ấy quen Giang Duật Dã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người chọc giận Giang Duật Dã, có nhiều khi đều là cậu huênh hoang chọc tức người khác ấy.

Phương Chu đứng dậy nhường chỗ cho Phong Thanh Việt, ôn hòa cười: “Có cần tôi chuyển lời gì không?”

Phong Thanh Việt ngại ngùng cười: “Không có, đừng nhắc đến tôi trước mặt cậu ấy là được, nhờ cậu đấy.”

*

Phương Chu xách bát mỳ đến trước cửa nhà Giang Duật Dã.

Tuy nhà cậu ấy cũng ở tiểu khu Bích Hải nhưng không cùng tòa với Giang Duật Dã.

Phương Chu ấn chuông: “Anh Duật, mở cửa.”

Tầm mấy phút sau, cánh cửa mới được mở ra.

Sắc mặt Giang Duật Dã không tốt cho lắm: “Mày lại đến làm gì?”

Phương Chu cười cười: “Anh em sợ mày đói nên mang đồ ăn đến cho mày.”

Mỳ được đựng trong hộp nhựa, Giang Duật Dã liếc một cái, cười lạnh: “Mày cũng đến chọc tức tao đúng không?”

Phương Chu tự nhiên đi vào nhà, ngồi lên sô pha: “Qua ăn đi, tao biết mày chưa ăn gì nên đặc biệt mang đến đấy.”

Đúng là Giang Duật Dã đang đói, lúc bị Phong Thanh Việt chọc tức thì không cảm thấy gì, sau đó mới nhận ra bản thân chưa ăn gì suốt cả tối. Cậu cũng không già mồm cãi láo, vùi đầu ăn mỳ.

“Anh Duật, Phong Thanh Việt làm gì mà khiến mày tức đến mức này vậy? Có cần anh em tìm vài người dạy cho Phong Thanh Việt chút bài học không?”

Động tác ăn mỳ của Giang Duật Dã khựng lại, một hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Không cần đâu, ông đây còn chưa đến mức làm ra chuyện thấp hèn như bắt nạt một đứa con gái.”

Phương Chu phiền não chống tay lên cằm: “Vậy thì làm sao giờ? Mày cứ như vậy mà nuốt giận vào trong ư? Nếu đồn ra ngoài thì mày còn cần danh tiếng nữa không?”

“Xì, danh tiếng gì chứ? Mấy cái danh hão thối nát kia sao? Có cái nào vẻ vang đâu?”

Phương Chu thực sự ngạc nhiên.

Trước đây Giang Duật Dã luôn tùy tiện thích làm gì thì làm, chưa từng quan tâm đến danh tiếng bản thân, dù có bị ác ý đồn thành trai hư cặn bã thì cậu cũng không quan tâm, đây là lần đầu tiên Giang Duật Dã nhìn thẳng vào những cái mác bị gắn lên người.

Phương Chu tò mò: “Rốt cuộc Phong Thanh Việt đã nói gì với mày mà mày trở nên như vậy? Anh Duật, trước đây mày không như thế này đâu. Người đánh nhau ác nhất trong tiểu khu chúng ta là mày nhỉ? Vừa ngầu vừa gan, bao nhiêu người ngưỡng mộ còn không kịp ấy.”

Giang Duật Dã đặt hộp mỳ xuống, uống ngụm bia, chế giễu nói: “Phương Chu, cậu ấy nói cậu ấy và tao không phải người cùng thế giới một thế giới.” Cậu quay đầu, trên mặt nở nụ cười nhưng đôi mắt đen lại tràn ngập lạnh lẽo: “Tao chỉ không hiểu tao là người của thế giới nào thôi?”

Phương Chu ra vẻ khoa trương, nói: “Anh Duật, Phong Thanh Việt nói không sai. Mày hay đánh nhau, học chả hay, cày chả biết chỉ biết ăn chơi đàn đúm, lại còn lắm tiền, mày búng tay một cái thôi cũng có thể khiến Phong Thanh Việt biến mất khỏi trường Trung học Số 1. Cậu ấy là học sinh nghèo không quyền không thế, ngoài thành tích tốt ra thì không có gì cả. Hai người quả thật không cùng thế giới với nhau. Nếu cứ muốn tách biệt ra thì mày là mây còn Phong Thanh Việt là bùn.”