Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 6: Gom tiền




Ngày hôm sau.

Phong Thanh Việt mặc đồng phục sọc xanh lam trắng đến trường từ rất sớm.

Cô ngồi xuống làm xong một đề toán, các học sinh của lớp 11-6 mới bá vai bá cổ, cười nói ồn ào đi vào lớp.

Thấy Phong Thanh Việt ở đó, mọi người cảm thấy hơi bất ngờ. Ngay đến lớp trưởng Châu Nhất Thắng và lớp phó học tập Trần Thao chăm học nhất lớp cũng phải sát giờ chuông reo vào học mới đặt chân vào đến lớp nữa là.

Mạnh Dư Dư vừa vào lớp đã vui vẻ bắt chuyện với Phong Thanh Việt: “Chào buổi sáng Thanh Việt.”

Phong Thanh Việt cũng cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Mạnh Dư Dư nhìn thấy cuốn vở bài tập chi chít chữ của cô thì cảm thấy đau đầu: “Tớ chỉ nhìn thấy cuốn bài tập này ở lớp 11/1 và 11/2 thôi.”

Cô ấy ngáp một cái, bỏ sách lên bàn xong thì nằm bò ra bàn ngủ bù.

Vì còn đang lo chuyện của bà cụ Lâm, Phong Thanh Việt cũng không có tâm trạng làm bài tập nữa, cô bèn lấy điện thoại ra, sau một hồi do dự vẫn quyết định nhắn tin cho Lâm Hàm: Bà nội bị bệnh rồi.

Mấy giây sau đã thấy cô ta nhắn lại: Mày nói với tao làm gì, tao có phải bác sĩ đâu, bị bệnh thì tìm bác sĩ đi. Còn nữa, đừng có nhắn tin cho tao, buồn nôn.

Phong Thanh Việt chỉ nhìn thấy sự bực bội và chán ghét qua mấy dòng chữ ngắn ngủi, khuôn mặt cô cũng không thể hiện cảm xúc gì.

Từ nhỏ Lâm Hàm đã ghét cô.

Ghét khuôn mặt cô, ghét thành tích học tập xuất sắc của cô, còn ghét dáng vẻ không bao giờ bị chọc tức của cô hơn.

Cô gái Lâm Hàm ngây thơ ngoan hiền trong mắt người ngoài chính là kẻ ác khiến mọi sự xấu xa đều đổ dồn về cô.

Cho nên từ nhỏ Lâm Hàm đã rất hiếu thắng, quyết không cho phép Phong Thanh Việt hơn cô ta, vậy nên cô ta đi học piano, học các lớp tài năng, đây đều là những thứ Phong Thanh Việt không học được. Ở những phương diện khác, cô ta luôn muốn chứng minh rằng mình giỏi hơn Phong Thanh Việt.

Phong Thanh Việt chưa bao giờ muốn so bì bất cứ điều gì với cô ta, cô luôn biết vị trí của mình nằm ở đâu.

Rất nhanh đã bước vào giờ học, Phong Thanh Việt không để tâm đến chuyện này nữa.

Cô nhìn bàn phía sau, phát hiện Giang Duật Dã và Tần Tuấn Vũ vẫn chưa tới.

Đến trưa, ăn cơm trưa xong, nhà trường cho một tiếng rưỡi để nghỉ ngơi.

Mạnh Dư Dư thì đến sân thể dục xem đàn anh lớp 12 chơi bóng rổ, còn Phong Thanh Việt tiếp tục vùi đầu vào việc học.

Trước mặt cô bỗng xuất hiện hai bóng người, cô ngẩng lên nhìn thì thấy một thấp béo, một cao gầy. Thấp béo là lớp trưởng Châu Nhất Thắng, cao gầy là lớp phó học tập Trần Thao.

Trong lớp này, đúng là hiếm khi có được hai học sinh ham học hỏi, tuy rằng lần nào hai người họ cũng chỉ có thể vào top 300 của trường nhưng Phong Thanh Việt vẫn đánh giá cao tinh thần này của họ.

Cho nên khi biết hai người đến là để thảo luận bài với cô, cô rất vui vẻ đồng ý.

Với cô, bài tập của lớp 11 rất dễ, để tiện hơn, cô còn nghiên cứu những cách giải đơn giản, hai người nghe xong thì như được mở mang đầu óc hẳn ra.

Châu Nhất Thắng kích động đến mức các thớ thịt trên người đều rung lên: “Thanh Việt, cậu nói cái là tớ hiểu liền, công thức này làm khó tớ cả tuần nay rồi, may mà có cậu đến, cậu giỏi như thế, chắc chắn có thể vào top 100 của trường.”

Trần Thao cũng kích động, nhưng tính cách của cậu ta lại khá hướng nội: “Cảm ơn cậu, Thanh Việt.”

Ba người trao đổi kinh nghiệm học tập xong, Châu Nhất Thắng và Trần Thao bèn trở về chỗ ngồi của mình.

Phong Thanh Việt gấp sách lại, đi ra đường hàng cây rộng rãi thoáng mát của trường. Hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng, lúc gió thổi qua còn mang theo tiếng rì rào và cảm giác mát mẻ.

Vốn là cô muốn nói chuyện bà cụ Lâm bị bệnh cho Lâm Hàm nghe, sau đó để cô ta nói với Trương Mỹ Di. Nhưng với cái tính ích kỷ đó của Lâm Hàm có lẽ cô ta sẽ không quan tâm đến bà cụ Lâm, cho nên cô chỉ đành gọi điện thoại cho Trương Mỹ Di.

Tuy Trương Mỹ Di không gần gũi với cô nhưng từ nhỏ đến lớn bà ta cũng chưa từng khắt khe với cô, tính cách cũng không cực đoan hay lúc nào cũng không chào đón cô giống như Lâm Hàm.

Sống lại trong kiếp này, Phong Thanh Việt lạnh nhạt với mọi thứ, chỉ có tình thân là thứ khiến cô quan tâm, chẳng có gì quan trọng bằng chuyện bà nội có thể sống tiếp.

Cô không chút do dự gọi cho Trương Mỹ Di, giây cuối cùng trước khi hết chuông đã có người bắt máy, giọng nói quyến rũ của Trương Mỹ Di vang lên: “Alo, ai vậy?”

Phong Thanh Việt mím đôi môi hồng, chậm chạp lên tiếng: “Dì Trương, là cháu, Thanh Việt đây ạ!”

Trương Mỹ Di ở đầu dây bên kia im lặng vài giây mới tiếp tục lên tiếng: “Có chuyện gì mà lại gọi cho dì? Tiền sinh hoạt phí mới gửi mấy hôm trước rồi mà.”

Phong Thanh Việt nắm chặt điện thoại, cô hít sâu một hơi: “Không phải chuyện này ạ, bà nội bị bệnh rồi, cần tiền để chữa bệnh.”

Trương Mỹ Di hơi khựng lại rồi hỏi tiếp: “Bị bệnh gì? Cần bao nhiêu tiền?”

“Ung thư giai đoạn cuối, ba trăm ngàn.”

Sau đó là một sự im lặng kéo dài, lòng bàn tay của Phong Thanh Việt đổ một lớp mồ hôi mỏng, giọng nói của Trương Mỹ Di cũng nhẹ nhàng hơn: “Thanh Việt, việc điều trị bệnh ung thư giai đoạn cuối là không cần thiết nữa rồi, lại còn ba trăm ngàn nữa… Dì mở một quán bar nhỏ thôi, không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu, thay vì lãng phí tiền vào chuyện này, thà cứ dùng tiền làm gì có ý nghĩa hơn đi.”

Mấy câu nói nhẹ nhàng của Trương Mỹ Di là sự chối bỏ tính mạng của bà cụ Lâm.

Cô nhớ lúc bà cụ Lâm ở thị trấn Bạch Vân, lúc nào cũng nhớ mong Lâm Hàm và Trương Mỹ Di, thường xuyên gửi cho họ rất nhiều đặc sản do chính tay bà cụ làm, sau đó gói vào túi bóng sạch gửi người ta đưa đến cho họ.

Ngày này qua tháng nọ, bà chưa bao giờ mong Trương Mỹ Di và Lâm Hàm đền đáp.

Lần đầu tiên Phong Thanh Việt cảm thấy căm hận, cô chỉ mới mười bảy tuổi, gần như cô chẳng thể làm được bất cứ điều gì.

Phong Thanh Việt cắn môi đến rớm máu, nếm được vị máu tanh cô mới nới lỏng ra, cuối cùng nói rành rọt từng câu từng chữ: “Chúng ta không có tư cách từ bỏ bà, bác sĩ nói rồi, có thể kéo dài thời gian sống của bà.”

Tính khí ngang bướng của Phong Thanh Việt chọc tức Trương Mỹ Di, quả nhiên là được bà già đó dạy, tính cách đáng ghét y hệt nhau. Trương Mỹ Di sợ Phong Thanh Việt lại đến gây phiền phức cho mình bèn nói: “Năm mươi ngàn, nhiều nhất là năm mươi ngàn, coi như là chút tình nghĩa cuối cùng của tao đối với bà ta. Con trai bà ta chết mười bảy năm rồi, tao chăm sóc bà ta bao nhiêu năm như thế cũng là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Sau này đừng đến làm phiền tao nữa.”

Cuộc nói chuyện bị âm thanh “tút tút” chặn đứng.

Phong Thanh Việt nhét điện thoại vào trong túi, không hề để tâm đến những lời nói gây tổn thương của Trương Mỹ Di. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, ánh nắng chói mắt chiếu xuống, cô bèn dùng bàn tay trắng mịn chắn lại, ánh nắng loang lổ lặng lẽ chiếu lên má cô.

Năm mươi ngàn à, còn thiếu hai trăm năm mươi ngàn nữa là bà nội có thể đón năm mới với cô rồi.

Cho dù tất cả mọi người đều từ bỏ bà cụ Lâm nhưng Phong Thanh Việt chắc chắn sẽ cứu bà, dù thế nào cô cũng sẽ nghĩ cách để cứu.

“Anh Hành, nhìn gì mà tập trung thế?”

Cách đó không xa, bốn, năm thiếu niên ngỗ nghịch đang đứng dưới bức tường tương đối hẻo lánh của trường Trung học Số 1, còn thiếu nhiên đứng giữa trong số đó lại có ngoại hình trông cực kỳ chói mắt.

Mái tóc đen xoăn nhẹ hơi rối che đi đôi mắt màu hổ phách của hắn, trông rất badboy, màu da trắng xanh không khỏe mạnh, tai trái đeo một bông tai đinh màu xanh lam phản chiếu ánh sáng dưới nắng, lúc này hắn đang nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Một tên nhuộm tóc vàng đứng cạnh nhìn theo hướng hắn đang nhìn rồi tỏ ra vui vẻ: “Sao nào? Không thích các em nóng bỏng trường nghề mà lại thích gái ngoan chăm học ở đây hả? Mọt sách thì có gì hay chứ?”

Đôi mắt của Tiêu Nhất Hành chuyển động, không đặt tầm mắt lên người Phong Thanh Việt nữa: “Giang Duật Dã không có đây, chúng ta đi thôi.”

Tên tóc vàng bất mãn lẩm bẩm: “Thằng nhãi này trốn kỹ thật.”

Bọn chúng trèo tường vào, sợ bị bảo vệ của trường phát hiện bèn rời khỏi hiện trường với tốc độ nhanh nhất.