Lúc Phong Thanh Việt rời khỏi bệnh viện một lần nữa thì trời đã tối rồi, tâm trạng của cô rất nặng nề, trong đầu toàn là lời của bác sĩ Lý.
Ung thư giai đoạn cuối không chữa được, nếu cứ muốn làm trị liệu thì phải chuẩn bị từ ba trăm ngàn tệ trở lên, có thể kéo dài thêm được mấy tháng.
Cô lại nhìn chỗ thuốc giảm đau trong tay mình, bà cụ Lâm mua đủ để uống trong một tháng, nhưng nó chỉ có thể tạm thời giảm cơn đau, không chữa được bệnh của bà.
Ba trăm ngàn là con số khiến người ta không dám nghĩ tới, quả thực là một con số trên trời. Người đầu tiên Phong Thanh Việt nghĩ đến là Trương Mỹ Di, nhưng cô không biết Trương Mỹ Di có chịu bỏ ra ba trăm ngàn để chữa bệnh cho bà cụ Lâm hay không. Cô không phải người nhà họ Lâm, cũng không có tư cách gì để đi tìm Trương Mỹ Di.
Ánh đèn bên đường mờ mịt, trong không khí còn có những cơn gió nóng khẽ thổi qua. Phong Thanh Việt muốn tiết kiệm tiền nên không bắt xe về nữa. Cô đi bộ đến trạm xe bus, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ mong ông trời có thể cho bà ở lại đón một năm mới cuối cùng với cô.
“Thằng mất dạy này, cô ấy còn đang mang thai đứa con của tao đấy!”
Phía xa chợt truyền đến tiếng quát tháo của một người đàn ông, Phong Thanh Việt lập tức tỉnh táo trở lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe sang đang đỗ, bên ngoài xe có ba người hình như đang cãi nhau, người phụ nữ trang điểm đậm, đi giày cao gót ôm bụng khóc thút thít, bên cạnh là một người đàn ông trung niên hơi phát tướng và một cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên quay lưng về phía cô, mơ hồ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt. Sau khi nhìn rõ, Phong Thanh Việt hoảng hốt đeo kính vào, sau đó lại lấy bút kẻ mắt chuẩn bị sẵn trong túi ra chấm bừa lên mặt. Lạ thật, muộn thế này rồi vậy mà cô còn vô tình bắt gặp Giang Duật Dã ở gần bệnh viện.
Hơi thở trên người thiếu niên lạnh thấu xương, cậu cười lạnh: “Con à? Giang Vọng, chiếc sừng ông đang cắm trên đầu chắc chắn quá!”
Mất dạy!” Giang Vọng không nhịn được bèn cho Giang Duật Dã một cái bạt tai, ông ta thở hổn hển, thốt ra từng câu ác độc: “Chuyện hối hận nhất tao từng làm chính là không bóp chết mày từ lúc mày ra đời, sinh ra cái thứ của nợ như mày.”
Giang Duật Dã bị tát mạnh đến mức mặt nghiêng sang một bên, phần tóc vương trên trán che đi đôi mắt đen của cậu. Cậu dùng đầu lưỡi chống vào má, nhổ một ngụm nước bọt mang theo tia máu xuống đất, móc từ trong túi quần ra một xấp ảnh ném thẳng vào mặt Giang Vọng, miệng nở nụ cười: “Nào, xem xem ông đã chơi bời với loại phụ nữ phóng đãng như thế nào đi.”
Những bức ảnh chụp rơi xuống đất như tiên nữ rải hoa, người phụ nữ trang điểm đậm xanh mặt: “Tổng giám đốc Giang, anh nghe em giải thích đi, đứa con này là con anh, con trai anh vu oan cho em, đây là con anh thật mà.”
Giang Vọng giận dữ đẩy cô ta ra: “Cút.”, rồi lái xe nghênh ngang rời đi. Người phụ nữ tức giận giậm chân, trừng mắt với Giang Duật Dã xong bèn lập tức bắt taxi đuổi theo Giang Vọng.
Giang Duật Dã coi trò hề trước mặt như không, cậu thản nhiên quay người, vừa nhìn đã thấy cách đó không xa có một bóng người đang lén lút nấp sau tấm biển báo dừng xe bus.
Cậu khẽ híp mắt rồi chậm rãi bước đến.
Phong Thanh Việt nhìn thấy Giang Duật Dã bị tát xong thì sợ quá trốn đi. Kiếp trước cô chỉ biết quan hệ giữa Giang Duật Dã và người nhà không được hòa thuận, nhưng cô không ngờ đã đến mức đánh con ở giữa đường giữa phố thế này. Hơn nữa, điều khiến người ta khó hiểu nhất là Giang Duật Dã cũng không tránh đi, cứ thế chịu một cái tát.
Nhỡ Giang Duật Dã nhìn thấy cô, phát hiện cô nhìn thấy cậu ta bị tát, một người ưa sĩ diện như cậu ta có khi nào sẽ giết cô để bịt miệng không? Dù sao kiếp trước Giang Duật Dã cũng suýt chút nữa thì giết người, Phong Thanh Việt không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó lần thứ hai đâu. Nỗi sợ hãi Giang Duật Dã khiến cô run rẩy, cậu chính là một kẻ điên.
Phía trước xuất hiện một bóng mờ, giọng nói lạnh lùng của Giang Duật Dã vang lên từ trên đỉnh đầu cô: “Nhìn thấy hết rồi à?”
Cơ thể của Phong Thanh Việt cứng đờ, bàn tay đang túm vào balo của cô càng siết chặt hơn, cuối cùng chỉ đành căng thẳng cúi đầu, khẽ giọng phủ nhận: “Tôi không nhìn thấy bố cậu đánh cậu đâu.”
Vừa dứt lời, Phong Thanh Việt chỉ hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình, cô đang nói bừa gì vậy? Cô sợ hãi di chuyển mấy bước sang bên cạnh, cách xa Giang Duật Dã một chút.
“Xời.” Giang Duật Dã phì cười, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng bệch đang căng thẳng siết chặt vào nhau của Phong Thanh Việt: “Hình như cậu rất sợ tôi thì phải?”
Phong Thanh Việt lại khẽ lùi một bước nhỏ: “Đâu có…”
Tiếng cười của Giang Duật Dã đã vui vẻ lên nhiều: “Học sinh ngoan, cậu không hợp với việc nói dối đâu, diễn xuất còn vụng về lắm.”
Lúc này Phong Thanh Việt mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu. Giang Duật Dã rất cao, rất đẹp trai, dấu vết của cái tát vẫn in rõ trên khuôn mặt, nhưng cậu lại hơi nghiêng đầu coi như không, giọng nói dịu dàng: “Bị cậu nhìn thấy cảnh bị đánh đáng xấu hổ, cậu nói xem tôi phải làm gì cậu đây?”
Lời nói hờ hững mang theo sự đe dọa khiến Phong Thanh Việt sợ xanh mặt, cô vội vàng xua tay: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, tôi không nhìn thấy gì hết.”
Thấy ánh mắt nặng nề của Giang Duật Dã, Phong Thanh Việt giơ tay lên thề, nhìn cậu bằng ánh mắt thành khẩn. Cho dù đang đeo một chiếc kính gọng đen to đùng, trên mặt còn có vài nốt lấm tấm đen nhưng Giang Duật Dã lại chợt cảm thấy vẻ ngoan ngoãn, hiền lành của cô trông rất đáng yêu.
Cậu uể oải dựa vào tấm biển báo dừng xe bus, cất giọng như châm chọc: “Học sinh ngoan các cậu đều nhát gan, nhỏ bé như hạt gạo giống cậu sao?”
Biết cậu không thích học sinh ngoan vừa nhát gan vừa có thành tích tốt, Phong Thanh Việt bèn mím môi diễn hình tượng ấy một cách triệt để: “Từ nhỏ tôi đã nhát gan như vậy rồi.”
Quả nhiên Giang Duật Dã không có hứng thú gì với cô, cậu đứng thẳng người lên: “Chuyện hôm nay nếu để tôi nghe thấy có lời bàn ra tán vào ở trường, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Trước khi quay người rời đi, cậu chợt dừng bước, nở nụ cười thoải mái: “Đây là lần thứ ba trong hôm nay rồi, quá tam ba bận, tôi đã nhớ kỹ cậu rồi đó.”
Cậu nhìn lên bảng tên ở trước ngực mà cô chưa tháo xuống, nói từng chữ một: “Phong Thanh Việt.”
*
Phong Thanh Việt về đến nhà đã là tám giờ rồi, trên bàn có thức ăn bà cụ Lâm để phần cho cô, vẫn còn ấm.
“Thanh Thanh về à cháu?” Bà cụ Lâm từ phòng ngủ tầng một loạng choạng đi ra, bà khom lưng đi đến chỗ chiếc nồi cơm điện: “Sao cháu đi lâu thế? Nào, ăn cơm đã, đói lắm rồi đúng không? Sủi cảo chiều nay bà gói đã bị vỡ hết lúc luộc, cái nào hỏng bà ăn rồi, cháu ăn đĩa nguyên này này, vẫn còn nóng đấy.”
Bà cụ Lâm gói sủi cảo không được đẹp lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo còn lòi nhân thịt ra hết bên ngoài. Phong Thanh Việt ăn một miếng, lúc nhìn bà cụ, cô lại không kìm được nước mắt.
Bà cụ Lâm lại lau nước mắt cho cô: “Sao thế? Sao lại khóc thế này? Thanh Thanh của bà xinh đẹp thế này, khóc nữa sẽ không xinh nữa đâu.”
Phong Thanh Việt đưa tay giữ chặt bàn tay ấm nóng của bà rồi áp má mình lên: “Bà ơi, chuyện bà bị ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ Lý đã nói cho cháu biết rồi.”
Bà cụ Lâm đơ người, tức giận mắng: “Bác sĩ Lý này không giữ chữ tín gì cả, đã hứa là không nói rồi, dám lừa bà. Biết vậy thì bà đã không bảo cháu đi lấy thuốc cho bà rồi.” Nhận thấy tâm trạng của Phong Thanh Việt đang sa sút, bà cụ đưa tay vuốt tóc cô: “Thanh Thanh à, bà đã sống đủ rồi, chỉ là bà có chút không yên tâm về cháu, cháu còn chưa đầy mười bảy tuổi, nếu bà chết, ai sẽ che chở cho cháu đây.”
Phong Thanh Việt mấp máy môi: “Vậy bà ơi, chúng ta đi chữa bệnh nhé, cháu nhất định sẽ nghĩ cách để chữa bệnh cho bà. Cho dù không chữa khỏi được thì cũng coi như bà ở lại đón cái tết cuối cùng với cháu, cháu xin bà đấy.”
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Phong Thanh Việt, bà cụ Lâm chẳng thể nói ra lời từ chối nữa. Cuối cùng bà vẫn gật đầu, cất giọng đầy hiền từ: “Chắc chắn bà sẽ đón năm mới với Thanh Thanh.”