Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 9: Physics bowl




Giang Duật Dã có kiểu lái xe mạo hiểm không cần mạng làm Phong Thanh Việt sợ đến mặt mũi trắng bệch, không dám mở mắt ra, người ngồi cách cậu một khoảng, tay túm chặt vào yên xe.

Cậu vừa phanh gấp, Phong Thanh Việt không khống chế được mà nhào cả thân mình lên lưng cậu, hai tay túm chặt lấy eo cậu. Cả người Giang Duật Dã cứng đờ, Phong Thanh Việt cuống quýt ngồi thẳng lại, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, không làm đau cậu đấy chứ? Tôi, tôi không cố ý đâu.”

Giang Duật Dã quay đầu, cậu có thể nhìn ra chóp mũi cô đã bị đụng đến đỏ ửng, khóe mắt cũng hơi đỏ như sắp khóc, vậy mà ánh mắt còn dè dặt nhìn cậu, sợ cậu nổi giận.

Giang Duật Dã lơ đễnh khẽ ậm ừ, hai người yên lặng đợi đèn đỏ, giây lát sau, cậu lại nổ máy, sau đó thò tay kéo góc áo khoác của mình về phía sau: “Nắm lấy, không lát nữa ngã chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Phong Thanh Việt ngẩn ra một thoáng, rồi cẩn thận thò tay túm lấy, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, chỉ là so với ban nãy, tốc độ đã ôn hòa hơn rất nhiều.

Chín giờ năm mươi phút, Phong Thanh Việt về đến trước cửa nhà.

Cô xinh xắn đứng dưới đèn đường, dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung: “Cảm ơn bạn Giang, đến nhà tôi rồi.”

Giang Duật Dã không nói lời nào, để lại cho Phong Thanh Việt một luồng khói xe.

Cô thấy hơi cạn lời, cái người này khó sống chung thật đấy! Cô nghĩ, chắc quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở đây thôi.

*

Sáng sớm.

Phong Thanh Việt đến trường trước nửa tiếng đồng hồ.

Không khí học tập của lớp 11/1 và lớp 11/2 là tốt nhất, có đến mười mấy người đến sớm, duy chỉ có lớp 11/6 mà Phong Thanh Việt học là chỉ có một mình cô.

Trong lớp chưa được dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, trên mặt đất vẫn còn giấy rác, Phong Thanh Việt cầm chổi quét lại một lượt rồi mới bắt đầu làm đề.

Gần đến tám giờ, học sinh của lớp 11/6 mới lề mề đến gần đủ.

Không có gì bất ngờ, Giang Duật Dã không đến, nhưng Tần Tuấn Vũ lại đến.

Cậu ta vừa đến đã cầm điện thoại lên gửi tin cho ai đó, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Mạnh Dư Dư quay đầu lại nhìn, không kìm được mà trợn mắt coi thường, cũng may là cô ấy đã đổi bạn cùng bàn.

Cô ấy quay sang đang định nói chuyện với Phong Thanh Việt thì thấy cô đang viết lách gì đó vào sổ. Mạnh Dư Dư ghé lại xem, không khỏi kinh ngạc nhìn Phong Thanh Việt, hạ thấp giọng xuống nói: “Thanh Việt, cậu muốn tìm việc làm thêm à?”

Phong Thanh Việt vốn không có ý định giấu, khẽ đáp lại: “Tớ muốn tìm việc, nhưng vì vẫn còn đang đi học nên các cửa tiệm không muốn nhận tớ lắm.”

Trong thế giới của Mạnh Dư Dư, cô ấy không thể hiểu nổi vì sao Phong Thanh Việt chỉ mới mười bảy tuổi đã bắt đầu nghĩ đến việc kiếm tiền. Ở tuổi này không phải nên chơi bời vui vẻ, cùng bạn bè ăn chơi nhảy múa hay sao, dù sao thanh xuân cũng chỉ đến một lần.

Cô ấy nhìn khuôn mặt nghiêng đang rất nghiêm túc của Phong Thanh Việt, câu nói “Cậu thiếu tiền lắm à” kẹt trong cổ họng, cuối cùng biến thành: “Tớ có thể giới thiệu cho cậu một công việc, nhưng môi trường làm việc có thể không tốt lắm, cậu có muốn thử không?”

Hai mắt Phong Thanh Việt sáng ngời: “Tớ không sợ khổ, việc nặng nhọc bẩn thỉu gì tớ cũng làm được hết.”

Mạnh Dư Dư cười híp mắt: “Không phải việc nặng nhọc gì đâu, chỉ là anh họ tớ mở một quán net, vừa hay thiếu một người quản lý, buổi chiều tớ dẫn cậu đi xem thử nhé!”

Phong Thanh Việt gật đầu đồng ý.

Buổi chiều đến khi gần tan học, Trương Hải gọi cô lại, bảo cô đến phòng làm việc.

Đầu tiên, ông hỏi cô tình hình học tập trong lớp mấy ngày nay thế nào, sau đó lại hỏi cô đã quen với môi trường ở trường Trung học Số 1 chưa.

Phong Thanh Việt đều đáp “khá tốt”.

Trương Hải hài lòng gật đầu: “Thầy biết em là học sinh xuất sắc của trường Trung học Số 1 Bạch Vân, khoảng thời gian trước, khi em chuyển đến trường Trung học Số 1 Thành phố Lâm, bạn thân của thầy ở thị trấn Bạch Vân còn bảo thầy phải để ý đến em, nói em tiền đồ vô lượng, cho nên thầy đã giành lấy em vào lớp 11/6.”

Nói rồi, ông lấy ra một tờ giấy đưa cho Phong Thanh Việt: “Cuộc thi Physics Bowl của Thành phố Liên Trạch sẽ bắt đầu vào hai tháng nữa, bây giờ đã đến giai đoạn tuyển chọn thí sinh, mỗi lớp có thể đề cử hai người. Năm ngoái là Châu Nhất Thắng và Trần Thao đi cho đủ số lượng thôi, năm nay thầy quyết định để dành suất này cho em, em có đồng ý không?”

Phong Thanh Việt nhìn một cái, cô không hề có hứng thú với cuộc thi gì cả, bây giờ cô chỉ muốn kiếm đủ tiền thuốc thang cho bà cụ Lâm, thế là cô khéo léo từ chối: “Thầy Trương, em xin lỗi, chắc là em không tham gia được.”

Trương Hải nhìn cô có chút tiếc nuối, dù sao cơ hội này rất hiếm có, một khi có thể nổi bật lên từ đám học sinh bình thường, mức độ quan tâm sẽ khác hẳn. Trương Hải rất coi trọng Phong Thanh Việt, chưa biết chừng cô lại trở thành một con hắc mã của trường Trung học Số 1 Thành phố Lâm, ông nghĩ không ra lý do cô từ chối, vì thế đã hỏi ra miệng: “Vì sao?”

Phong Thanh Việt cúi đầu: “Chuyện riêng ạ!”

Trương Hải bất lực thở dài: “Thôi được rồi, tờ đăng ký này thầy cứ đưa cho em trước, năm ngày nữa thầy mới phải nộp lên trên, nếu em nghĩ lại thì đưa giấy đăng ký cho thầy, không thích thì cứ xé đi cũng được.”

Lúc Phong Thanh Việt rời khỏi phòng làm việc của thầy giáo, tâm trạng cô hơi nặng nề. Lúc trước còn đang đi học, đừng nói là tham gia thi, đến tờ đăng ký cô còn không có tư cách động vào.

Cô đã từng chỉ biết ngưỡng mộ nhìn người khác bước lên bục nhận giải, bây giờ cô cũng có thể có được cơ hội đó, nhưng cô lại không thể vì ước mơ mà bỏ lại bà cụ Lâm.

Cuộc thi Vật lý có độ khó rất cao, cô phải học bất kể ngày đêm, không thể lãng phí thời gian và tinh thần cho việc khác.

Cô nhìn tờ giấy đăng ký, cuối cùng vẫn vứt vào sọt rác.

Mạnh Dư Dư đang đứng ở cửa lớp, buồn chán đá viên phấn trên mặt đất, thấy Phong Thanh Việt tới, cô ấy hào hứng kéo tay cô: “Tớ đã nói với anh họ rồi, anh ấy bảo phải phỏng vấn cậu trước đã.”

“Cậu yên tâm, anh họ tớ dịu dàng lắm, quán net ở trong khu phố nhỏ, bọn mình đi mau thôi.”

“Dư Dư? Cậu đi đâu thế? Không cùng tớ về nhà à?” Đằng sau truyền tới một giọng nữ dễ nghe.

Mạnh Dư Dư quay đầu lại nhìn, vui vẻ huơ tay: “Đường Đường, hôm nay cậu về trước đi, tớ và Thanh Việt có chút chuyện, tớ đi trước nhé.”

An Vũ Đường chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng hai người biến mất, cô ấy giận dữ giậm chân tại chỗ, đã bảo đừng có hèn mọn nịnh nọt rồi mà cứ không nghe!

Đi cùng học sinh chuyển trường tên Phong Thanh Việt gì đó bộ vui lắm chắc?

*

Khu phố nhỏ.

Tối qua Phong Thanh Việt đã đến cửa hàng hamburger, trà sữa, cửa hàng tiện lợi, quán đồ nướng trên dãy phố này ứng tuyển một lượt, duy nhất chỉ bỏ qua quán net Tốc Độ trông bắt mắt nhất ở giữa này.

Trước đây Phong Thanh Việt cũng từng đến những nơi này, có điều là đến cùng Tiêu Nhất Hành. Lúc đó vì để giả bộ giống một chút cho Giang Duật Dã từ bỏ nên ngày nào cô và anh ta cũng như hình với bóng, chỉ sợ Giang Duật Dã có khoảng không chen vào tìm mình.

Cô ghét mùi khói thuốc bên trong, nhưng nghĩ đến Tiêu Nhất Hành đã giúp mình đến thế rồi, cô chỉ đành cố nhịn không gây thêm phiền phức cho anh ta, bây giờ nghĩ lại, lúc đó bản thân ngây thơ đến nực cười.

“Anh họ, em đưa Thanh Việt đến rồi đây.”

Giọng nói vui vẻ hoạt bát của Mạnh Dư Dư đã kéo Phong Thanh Việt về với thực tại, điều khiến cô ngạc nhiên là bên trong quán net này lại không hề có mùi thuốc lá, trong không khí còn có mùi nước xịt phòng mùi chanh rất thơm.

“Em là Phong Thanh Việt phải không? Anh đã nghe Dư Dư nhắc đến em rồi.” Một giọng nam ấm áp vang lên bên cạnh.