Phong Thanh Việt ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô một người đàn ông mặc sơ mi trắng sạch sẽ, nhìn có vẻ hơn hai mươi tuổi, khi cười đôi mắt hơi cong cong, cảm giác rất dịu dàng.
Mạnh Dư Dư lên tiếng giới thiệu: “Thanh Việt, đây là anh họ của tớ, Phương Hiển.”
Phong Thanh Việt chào hỏi có phần thận trọng: “Xin chào ông chủ Phương, em là Phong Thanh Việt, đến ứng tuyển vị trí quản lý quán net, xin hỏi quán có yêu cầu gì không?”
“Quán net chia làm ca ngày, ca tối và ca đêm, ca ngày bắt đầu từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, ca tối từ năm giờ đến mười hai giờ, ca đêm từ mười hai giờ đến chín giờ sáng, ba nhân viên thay phiên làm việc, bởi vì cân nhắc đến tình hình của em, anh không xếp ca đêm cho em nữa, hai ngày nghỉ cuối tuần em làm ca ngày, ca tối thì làm từ năm rưỡi đến mười giờ có được không? Tiền lương có thể sẽ hơi thấp, mỗi tháng hai nghìn.” Phương Hiển trả lời câu hỏi của Phong Thanh Việt với giọng điệu rất nhã nhặn.
Phong Thanh Việt không cần nghĩ đã gật đầu: “Em không có vấn đề gì, bắt đầu đi làm luôn từ ngày mai ạ?”
Phương Hiển gật đầu, lại nói cho cô biết một vài điều cần chú ý: “Bên trong quán net không cho phép hút thuốc, phát hiện ra thì phải yêu cầu họ dừng ngay, trẻ vị thành niên không được lên mạng, chỉ có thế thôi. Em quay về chuẩn bị đi, chiều mai chính thức đi làm là được rồi.”
Phong Thanh Việt không ngờ có thể được tuyển dễ dàng như vậy, cô liên tục nói cảm ơn. Phương Hiển không ở lại quán net quá lâu. Phong Thanh Việt đi ra bên ngoài, tâm trạng lúc này mới thấy vui hơn, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ: “Dư Dư, cảm ơn cậu.”
Mạnh Dư Dư nhìn thấy nụ cười của cô mà ngẩn cả người: “Hả? À không sao, có thể giúp được cậu là tốt rồi.”
Nói rồi cô ấy vội vàng quay đi để bình ổn lại trái tim đang đập thình thịch của mình. Má ơi, trong một khoảnh khắc, cô ấy lại cảm thấy Phong Thanh Việt đẹp không cách nào tả xiết, thế là lại len lén liếc nhìn khuôn mặt lốm đốm tàn nhang của cô, song lần này không còn cảm giác choáng ngợp như ban nãy nữa. Ban nãy Mạnh Dư Dư đã tự động bỏ qua những vết tàn nhang trên mặt Phong Thanh Việt, cảm thấy cô rất xinh đẹp, nhưng cặp kính này vẫn khiến cô trông có vẻ ngơ ngơ.
Con gái thông thường đều rất yêu cái đẹp, cặp kính này của Phong Thanh Việt vừa dày vừa to, Mạnh Dư Dư muốn gỡ nó xuống xem thử khuôn mặt thật của Phong Thanh Việt, nhưng cô ấy lại không dám.
Hai người đi đến bến xe buýt.
Mạnh Dư Dư huơ huơ điện thoại: “Tớ bảo bố tớ lái xe đến đón rồi, Thanh Việt, cậu đi về cẩn thận nhé!”
Phong Thanh Việt bước lên xe buýt, cười nói: “Được.”
Phong Thanh Việt vừa về đến nhà liền phát hiện bà cụ Lâm đang ho ra máu, mặt cô tái đi: “Bà nội!”
Bà cụ Lâm ôm bụng, run tay chỉ lên trên bàn: “Thuốc.”
Phong Thanh Việt vội vàng đỡ bà ngồi dậy trên sô pha, sau đó rót một cốc nước, đưa thuốc cho bà, uống thuốc xong, cơn ho của bà cụ Lâm mới dịu lại.
“Bà nội, ngày mai chúng ta đến bệnh viện đi.”
Bà cụ Lâm kéo tay Phong Thanh Việt: “Thanh Thanh, bà nội đỡ rồi, không đau nữa, không cần đi.”
Phong Thanh Việt biết bà đang sợ không có tiền, thế là cô nói dối: “Hôm nay cháu đã đi tìm dì Trương, dì chuyển hết tiền thuốc thang cho cháu rồi, chúng ta đi chữa bệnh nhé!”
Bà cụ Lâm không dám tin: “Thanh Thanh, cháu đừng lừa bà.”
Phong Thanh Việt cười nói: “Cháu có lừa bà đâu, có tiền để chữa bệnh thật mà, bà đừng lo.”
Ngày hôm sau, Phong Thanh Việt xin Trương Hải cho nghỉ học, cô phải đi cùng bà cụ Lâm đến bệnh viện kiểm tra.
Phong Thanh Việt đi lấy kết quả kiểm tra, cô để bà cụ Lâm ngồi nghỉ trên hành lang bệnh viện, sau đó một mình đi hỏi bác sĩ Lý.
Bác sĩ Lý chỉ vào tờ kết quả nội soi: “Tế bào ung thư đã lan rộng, với tình hình của bà cháu thì cứ để mặc thì chắc chắn không thể sống được. Thêm vào đó nữa, cân nhắc đến tuổi tác của bà đã cao, chúng tôi chỉ có thể kéo dài sự sống của bà cụ thêm một khoảng thời gian nữa, có thể là sáu tháng, cũng có thể là ba năm, phải xem tình hình điều trị của bệnh nhân.”
“Một lần hóa trị ít nhất cũng ba nghìn tệ, thêm thuốc thang bổ trợ, một lần có thể phải mất năm nghìn, một khi tiếp nhận điều trị thì không thể dừng giữa chừng, bằng không bệnh nhân có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tiểu Phong, cháu có gánh được chi phí điều trị không?”
Phong Thanh Việt khẽ gật đầu, bác sĩ Lý thấy vậy thì không khuyên nữa: “Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, sau khi hóa trị sẽ phải nằm viện quan sát từ một đến ba ngày, sau khi xuất viện bảy ngày sau quay lại bệnh viện kiểm tra lại, sau mười bốn ngày tiến hành hóa trị đợt hai, cháu cầm hóa đơn này đến bàn thanh toán ở đại sảnh trả tiền, hôm nay có thể nằm viện luôn.”
Trên tờ hóa đơn thanh toán, tổng số tiền cao đến bốn nghìn ba trăm tệ, nhưng điều khiến Phong Thanh Việt thở phào là viện phí không cần phải thanh toán hết một lần, cô vẫn có thời gian đi kiếm tiền.
Năm mươi nghìn của Trương Mỹ Di đã chuyển tới hôm qua, Phong Thanh Việt đi thanh toán tiền, sau đó đưa bà cụ Lâm về nhà thu dọn đồ đạc.
Thanh Thanh, ngày mai cháu cứ yên tâm đi học, không cần đến bệnh viện, một mình bà là được rồi, đừng lỡ dở chuyện học hành, nếu không bà nội thà không trị bệnh nữa còn hơn, đã biết chưa?”
Phong Thanh Việt vốn định ngày mai tiếp tục xin nghỉ nghe vậy thì từ bỏ suy nghĩ này, cô ngoan ngoãn đồng ý: “Cháu biết rồi, mấy ngày nữa cháu đến đón bà ra viện.”
Bà cụ Lâm lúc này mới bước vào khu nội trú.
Trước năm giờ chiều, Phong Thanh Việt vội vàng chạy đến quán net Tốc Độ, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, không thể đến muộn để lại ấn tượng không tốt cho chủ quán được.
Chàng trai trực ca ngày tướng mạo bình thường, tóc xoăn phồng màu nâu nhạt, người qua lại đều gọi anh ta là Tiểu Nghệ.
Thấy Phong Thanh Việt tới, mắt anh ta sáng lên, kéo cô ra phía sau quầy lễ tân ngồi xuống: “Em là Tiểu Phong mới tới hả? Em trông quán nhé, bên này có dán những việc cần chú ý, em cứ từ từ nghiên cứu, anh đi trước đây.”
Anh ta phóng vèo đi như tên lửa, Phong Thanh Việt vốn muốn hỏi về mấy thao tác hệ thống, cuối cùng đều kẹt ở trong miệng.
Phong Thanh Việt chỉ đành vừa nhìn tờ giấy dán bên cạnh, vừa chậm rãi nghiêm túc thao tác.
Đột nhiên có một ngón tay thon dài gõ lên trên quầy: “Bật cho ba máy.”
Giọng nói này quá quen thuộc, Phong Thanh Việt ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy đối phương thì hơi há miệng ngạc nhiên. Giang Duật Dã nhướn mày, cũng có chút bất ngờ: “Sao cậu lại ở đây?”
Tần Tuấn Vũ từ phía sau thò đầu ra, kinh ngạc nhìn Phong Thanh Việt, sau đó cười hì hì chào hỏi: “Chào nhá, bạn chuyển trường.”
Bên cạnh cậu ta còn có một thiếu niên đeo mắt kính cười hiền hòa với cô.
Phong Thanh Việt: “…”
Kiếp trước, cô đâu có gặp Giang Duật Dã dồn dập như thế này?
Phong Thanh Việt thấy ba người còn đang đợi bèn khách sáo nói: “Thật ngại quá, quán không phục vụ đối tượng vị thành niên.”
Ba người đều ngẩn ra, vẻ mặt trịnh trọng của Phong Thanh Việt khiến Tần Tuấn Vũ bị nghẹn.
Cậu ta vội vàng kéo Phương Chu ra, nói với Phong Thanh Việt: “Đây là em trai ruột của anh Hiển, Phương Chu, đến cậu ta cũng không được hả?”
“Ông chủ nói rồi, không được.”
“Nè, sao con người cậu lại cứng nhắc đến vậy hả, bọn tôi đến đây thường xuyên chưa gặp ai giống như cậu đâu, nhắm một mắt mở một mắt không phải là được rồi sao, nghiêm túc vậy làm gì?” Tần Tuấn Vũ có chút bất mãn, bọn họ là khách quen của quán net này, cậu ta bực bội tiếp tục: “Tôi sẽ đi nói chuyện với anh Hiển, tuyển người kiểu gì vậy chứ, không thèm nể mặt ông đây gì cả.”
Phong Thanh Việt cũng rất trân trọng cơ hội việc làm này, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, cô còn lâu mới chiều theo loại cậu ấm quen ăn trắng mặc trơn này, thế là giọng nói cũng lạnh hẳn đi: “Tùy cậu.”
“Con mẹ nó chứ mày là cái thá…”
Giang Duật Dã túm lấy Tần Tuấn Vũ kéo đi: “Đi lên tầng.”