Lúc Lục Dương trở về phòng, Trương Mẫn Nhi đang nằm nghỉ trên giường, vẫn như cũ bày ra tư thế nằm đối lưng với hắn.
Uống một chút nước ấm họng, Lục Dương cũng chui vào ổ chăn, sau đó vươn tay kéo Trương Mẫn Nhi ôm vào lòng, cô giãy dụa nói, “Không thể ngủ cho đàng hoàng à?”
“Sao vậy? Ôm sẽ ấm hơn mà. Hơn nữa cơ thể em dễ lạnh, anh có thể giúp em sưởi ấm.” Lục Dương xoa bàn tay lạnh ngắt của Trương Mẫn Nhi, lại ôm hôn sau cổ cô, “Như thế này không phải ấm áp hơn sao?”
Trương Mẫn Nhi nhỏ tiếng chửi một câu, “Đồ lắm chuyện!”
Lục Dương cũng không để ý đến lời cô nói, như một thói quen từ trên xuống dưới ăn đậu hũ cho đã mới chịu dừng lại, “Mẫn Nhi, hay cuối tuần này chúng ta đi hẹn hò nhé?”
Đối với Trương Mẫn Nhi, chuyện hẹn hò là loại chuyện của trẻ con mới làm. Cô với Lục Dương cộng tuổi lại đã hơn nửa trăm rồi, còn bày vẽ đi hẹn hò cái gì. Vì vậy, cô không nghĩ gì nhiều liền từ chối ngay lập tức, “Không là không, phiền chết đi được!”
“Thôi mà cục cưng, không phiền một chút nào! Chúng ta chỉ làm mấy chuyện mà người yêu nhau bình thường vẫn hay làm thôi.” Lục Dương không ngừng dỗ dành, “Chẳng hạn như đi xem phim nè, đi ăn nhà hàng nè.”
“Hừ, anh mấy tuổi rồi?” Trương Mẫn Nhi lạnh lùng bắt bẻ, “Xem phim ở nhà còn chưa đủ hả?”
“Hay đi sở thú cũng được, em thích không?”
Trương Mẫn Nhi phát hiện Lục Dương vốn không để ý đến lời cô nói, giống như ông nói gà bà nói vịt vậy.
Lục Dương lật người Trương Mẫn Nhi lại. Đôi tay mạnh mẽ giữ chặt thân thể nhỏ gầy của đối phương, khảm sâu vào ngực hắn không thể thoát ra.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Trương Mẫn Nhi có hơi tức giận, “Ngày mai em còn phải lên bệnh viện.”
“Vậy trước khi đi ngủ, anh muốn em tặng anh một nụ hôn.”
Nói xong, Lục Dương không để cho Trương Mẫn Nhi có cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn không ngừng lại mà có xu hướng càng lúc càng nhiệt tình. Lục Dương vừa liếm vừa cắn lên đôi môi mọng nước, đôi tay không an phận sờ khắp da thịt bóng loáng không một vết sẹo của cô.
Đợi đến khi Trương Mẫn Nhi phản ứng lại, Lục Dương đã sớm tiến vào bên trong thân thể. Không chỉ cơ thể đã quen, ngay cả bên trong cũng sớm quen thuộc mà mở ra.
Lục Dương khó chỉ làm một lần liền ngừng lại, Trương Mẫn Nhi mơ mơ hồ hồ được hắn ôm chặt vào lòng, hơi ấm quen thuộc từ cơ thể hắn truyền sang da thịt mát lạnh của cô.
Tuy Trương Mẫn Nhi không quen sống chung với người khác, nhưng cô không thể không thừa nhận mỗi lần ngủ chung với Lục Dương cô đều ngủ rất ngon. Không chỉ là ngủ cả đêm không giật mình mà thỉnh thoảng cô còn có cảm giác lười biếng muốn ngủ nướng.
Lúc Trương Mẫn Nhi tỉnh dậy, Lục Dương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng để trên bàn. Hôm nay là ngày đầu tiên cả hai chính thức sống chung.
“Đánh răng rửa mặt đi rồi qua ăn sáng, xong rồi anh đưa em đi làm.”
“Em có xe, tự em có thể đi được.” Trương Mẫn Nhi lạnh lùng nói, “Buổi chiều chắc sẽ phải đi gặp đối tác, không có xe không tiện.”
Chuyện Lục Dương và Trương Mẫn Nhi đi đăng ký kết hôn người trong bệnh viện và người trong công ty của hắn hầu như biết hết. Bên nhà họ Vương cũng biết chuyện, vợ chồng Vương Thành Luân lúc gặp cô cũng chúc mừng, biểu cảm trên gương mặt như kiểu vừa trút được gánh nặng.
Lục Dương và Trương Mẫn Nhi kết hôn chính là minh chứng cho chuyện của cô và Vương Thành Luân chính thức trở thành quá khứ, chuyện này đối với cả hai mà nói đều là chuyện vui.
Buổi chiều, chủ nhiệm gọi Trương Mẫn Nhi đến văn phòng của ông, nói Lưu thị hôm nay có ý mời cô đến làm bác sĩ cố vấn cho sản phẩm sắp được ra mắt với công chúng của bên đó, còn hỏi cô có hứng thú hợp tác không.
Một trong bốn tập đoàn lớn chủ động gửi lời mời chẳng khác nào cơ hội ngàn năm, Trương Mẫn Nhi do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Chủ nhiệm thấy Trương Mẫn Nhi không từ chối, thở phào hài lòng, “Vậy cô chuẩn bị một chút đi, lát nữa đến Lưu thị thì tìm giám đốc Lưu bàn công việc.”
Trương Mẫn Nhi nhìn thấy Lưu Mỹ Hoa ít nhiều có hơi ngạc nhiên. Người trước mặt chính là một nữ doanh nhân cực kỳ xinh đẹp, một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành không thể nói nên lời.
“Xin chào, bác sĩ Trương.” Giọng nói của Lưu Mỹ Hoa lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với vẻ nhu thuận bên ngoài.
“Xin chào, Lưu tổng.”
“Chủ nhiệm chắc đã nói với cô về chuyện chúng tôi muốn mời cô làm bác sĩ cố vấn cho dự án sắp tới của công ty rồi nhỉ?”
“Đã nói rồi… Nhưng tại sao lại là tôi?”
Lưu Mỹ Hoa đặt hợp đồng trước mặt Trương Mẫn Nhi, mười ngón tay đan vào nhau, khóe môi giương lên nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Bác sĩ Trương đối với năng lực chuyên môn của mình mà còn phải nghi ngờ sao?”
Trương Mẫn Nhi kiêu ngạo trả lời, “Không có.”
“Nếu không có thì tốt.” Lưu Mỹ Hoa nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, “Hợp đồng này cô có thể về nhà xem thêm. Nếu cảm thấy điều kiện và quyền lợi có chỗ nào không ổn, chúng ta có thể thương lượng sau.”
Lúc Trương Mẫn Nhi sắp rời đi, Lưu Mỹ Hoa chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của cô, sắc mặt hơi lạ, ngại ngùng hỏi, “Bác sĩ Trương đã kết hôn rồi à?”
“Hôm qua mới làm thủ tục đăng ký.”
“Tôi mạn phép hỏi một câu, cô cũng đừng để bụng, chồng cô là Lục tổng – Lục Dương đúng không?”
“Còn ai vào đây nữa?” Trong lời nói của Trương Mẫn Nhi còn có mấy phần tự giễu.
“Chúc mừng bác sĩ Trương nhé!”
Sau khi Trương Mẫn Nhi rời đi, Lưu Mỹ Hoa trở lại văn phòng, gọi điện cho Lưu Việt, nói thẳng, “Từ bỏ Trương Mẫn Nhi đi.”
“Chị à, tại sao chứ?” Lưu Việt gấp gáp, “Rõ ràng chị đã hứa với em, chỉ cần em ngoan ngoãn trở về công ty làm việc, chị sẽ giúp em cơ mà.”
“Trương Mẫn Nhi đã kết hôn với Lục tổng rồi.” Lưu Mỹ Hoa ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp lộ ra chút lạnh lùng, “Em vốn không có cơ hội.”
“Cho dù họ có kết hôn thì ai đảm bảo rằng họ sẽ sống cùng nhau đến cuối đời chứ?” Lưu Việt ra sức tranh cãi, “Em không nghĩ bác sĩ Trương thích Lục Dương.”
“Cô ta không thích Lục Dương thì tại sao lại chịu gả cho hắn chứ?” Lưu Mỹ Hoa cảm thấy Lưu Việt thật hết thuốc chữa.
“Em nghĩ bác sĩ Trương bị ép buộc.”
“Em nghĩ?!” Lưu Mỹ Hoa bật cười, “Từ “nghĩ” đó có bao nhiêu phần trăm là chắc chắn?”
“Chị à…”