Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 74: Chị em nhà Lưu




Bởi vì hôm qua “hành sự” quá nhiều, lúc Trương Mẫn Nhi thức dậy lưng nhức eo mỏi, còn kẻ đầu sỏ lại vui vẻ lạ thường.

Trương Mẫn Nhi đến bệnh viện, do dự một lát rồi kí tên lên hợp đồng của Lưu thị, sau đó hẹn Lưu Mỹ Hoa thời gian để đến giao việc.

Lưu Mỹ Hoa nói hiện tại buổi chiều cô có thời gian, Trương Mẫn Nhi liền giao công việc buổi chiều cho y tá Vu xử lý hết. Lúc cô đến Lưu thị, không ngờ gặp được người quen, không ai khác chính là Lưu Việt.

Trương Mẫn Nhi tự hỏi tại sao Lưu Việt lại ở đây?

“Giới thiệu với cô, đây là em trai của tôi, Lưu Việt.” Nhìn thấy biểu cảm sượng cứng trên gương mặt xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi, Lưu Việt có chút chột dạ, “Trước đây đã từng là sinh viên thực tập đi theo bác sĩ Trương một thời gian đấy, còn có nhớ không?”

Trương Mẫn Nhi cảm thấy mình hình như đã vướng vào cạm bẫy của người khác.

“Lưu tổng, tôi không thể nhận công việc này được.”

Lưu Mỹ Hoa nhướng mày khó hiểu, “Vì sao?”

“Nếu như tôi biết Lưu Việt… À, bây giờ tôi nên gọi là Lưu thiếu mới phải, là em trai của cô, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý làm bác sĩ tư vấn cho Lưu thị.”

“Bác sĩ Trương, chị hãy nghe em giải thích…”

“Tôi không biết chị em các người có mục đích gì, nhưng tôi không thích cảm giác bị người khác đùa bỡn.”

“Bác sĩ Trương, cô nghĩ nhiều rồi.” Lưu Mỹ Hoa mặt không cảm xúc lên tiếng, “Lưu thị mời cô đến đây làm bác sĩ cố vấn chỉ đơn giản là vì năng lực của cô, không liên quan gì đến em trai tôi.”

“Tôi sẽ nói lại với chủ nhiệm về chuyện này.”

“Bác sĩ Trương, hợp đồng cô đã ký rồi. Bản thân cô cũng biết rõ số tiền đền bù khi đơn phương vi phạm hợp đồng lớn như thế nào rồi chứ?” Lưu Mỹ Hoa cười nhẹ, lời nói giống như đang uy hiếp, “Huống hồ còn có thể liên lụy đến danh tiếng của bệnh viện cô đang làm, đây đâu phải là điều cô muốn thấy đâu nhỉ?”

“Nếu như em trai tôi trước đây có mạo phạm gì đến cô, tôi thay mặt nó nói xin lỗi. Tôi có thể đảm bảo sau này trong công việc em trai tôi sẽ không đụng chạm gì đến cô cả.”

“Thế nên chuyện hợp đồng giữa chúng ta, tôi hy vọng bác sĩ Trương sẽ suy xét kỹ càng, cũng đừng vì cảm tính mà quyết định. Tôi với cô đều biết rõ đây không chỉ là việc của cô và Lưu thị, nó còn đặc biệt ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác thân mật của cả bốn gia tộc.”

Lưu Việt ở dưới cổng bệnh viện chờ thật lâu, rốt cục đợi đến lúc người mà mình tâm tâm niệm niệm xuất hiện, có chút kích động xông lên hô to, ”Bác sĩ Trương!”

“Tại sao cậu lại ở đây?” Trương Mẫn Nhi biết thân phận phía sau Lưu Việt, ấn tượng với cậu cũng giảm xuống đáng kể. Mặc dù lúc trước cô từng có cảm giác cậu không phải người bình thường, nhưng bây giờ cô được Lưu thị chọn làm bác sĩ tư vấn chỉ sợ không thể thiếu sự hỗ trợ của cậu.

Lưu Việt nhìn ánh mắt không còn che giấu ghét bỏ của Trương Mẫn Nhi, trong tim có chút đau nhói, “ Em có mấy lời muốn nói với chị…”

“Tôi không còn lời nào để nói với cậu cả.” Trương Mẫn Nhi lạnh lùng cắt ngang.

“Bác sĩ Trương, việc Lưu thị thuê chị làm bác sĩ tư vấn đúng là do em đề nghị. Nhưng quyền quyết định cũng không nằm trong tay em.” Lưu Việt vội vàng giải thích, “Chị có được công việc này là nhờ năng lực của chị.”

Trương Mẫn Nhi còn chưa kịp mở miệng, xe của Lục Dương đã dừng ở trước cổng bệnh viện. Hắn nhìn thấy Lưu Việt, lông mày khẽ cau lại.

Lục Dương không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Trương Mẫn Nhi, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô, ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt, ”Lại là cậu?”

Lưu Việt lạnh lùng nhìn lướt qua Lục Dương, xem hắn như không khí, lại tiếp tục đối với Trương Mẫn Nhi nói, “Bác sĩ Trương, em hy vọng chị sẽ nghiêm túc cân nhắc việc đảm nhận vai trò bác sĩ tư vấn của Lưu thị. Hôm nay làm phiền rồi, em đi trước.”

Sắc mặt của Lục Dương không được tốt lắm, “Cậu Lưu, đi đường cẩn thận.”

Sau khi Lưu Việt rời đi, Lục Dương trầm giọng hỏi người bên cạnh,”Chuyện đảm nhận vai trò bác sĩ tư vấn cho Lưu thị là sao?”

“Không có gì, chuyện này không liên quan đến anh.” Trương Mẫn Nhi không có ý định cùng Lục Dương bàn luận quá nhiều trong vấn đề công việc.

“Cái gì gọi là không liên quan đến anh?” Lục Dương nắm chặt hai tay cô, “Anh nói cho em biết chúng ta đã kết hôn rồi đó, chuyện của em cũng là chuyện của anh.”

“Nhưng tôi cũng không đem bản thân mình bán cho anh.” Trương Mẫn Nhi nói đến hời hợt, “Chẳng lẽ tôi làm chuyện gì cũng phải báo cáo cho anh biết sao?”

Lục Dương đột nhiên nhớ tới ngày đó Trương Mẫn Nhi có hỏi thăm hắn thân thế của Lưu Mỹ Hoa, “Ngày đó em hỏi anh có biết Lưu Mỹ Hoa hay không, có phải khi đó Lưu thị đã tìm tới em?

“Tôi không muốn nói chuyện này với anh.”

Lục Dương nhìn biểu cảm dửng dưng trên gương mặt xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi, có điểm mất khống chế, “Không phải anh đã từng nói với em không được tiếp xúc với người của Lưu gia sao? Chẳng lẽ em một chút cũng không nghe lọt tai?”

“Lục Dương, tôi đã là người trưởng thành, không cần anh đến dạy bảo tôi cái gì nên làm, hay cái gì không nên làm!” Thái độ sừng sộ của Lục Dương như vậy càng khiến Trương Mẫn Nhi cảm thấy quan hệ giữa hắn và Lưu Mỹ Hoa có gì đó không thể để người khác biết nên mới đủ kiểu cản trở cô cùng Lưu thị hợp tác.

“Em rõ ràng biết tình cảm của Lưu Việt đối với em. Em như thế này không phải là để cậu ta thừa dịp có cơ hội hay sao? Chỉ sợ là em có tật giật mình mà thôi.”

“Anh có ý gì?”

“Anh có ý gì, trong lòng em tự rõ.”

Ở chung chưa lâu liền rối tung lên, Lục Dương không hề muốn tức giận với Trương Mẫn Nhi, nhưng đôi khi thái độ của cô lại khiến hắn rất khó chịu.

Mặc dù trong lòng biết rõ Trương Mẫn Nhi không phải là người thay đổi thất thường nhưng việc Lưu Việt xuất hiện sẽ khiến cho Lục Dương cảm thấy áp lực vô hình.