Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 146-1: Lễ đính hôn không thành (1)




Buổi sáng ngày hôm sau, tại khách sạn năm sao Clinton sang trọng xa hoa, Đoàn Nam Phong mặc lễ phục chờ sẵn trong sảnh chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn trọng đại của mình. Lúc này, anh liền nhận được tin Lưu Uyển Linh đêm trước đã bỏ nhà trốn đi cho nên sáng nay nhà họ Lưu đang lao xao đi tìm người.

Đoàn Nam Phong sắc mặt bên ngoài vẫn lạnh lùng bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận. Nắm tay anh nắm chặt, hạ lệnh cho thuộc hạ huy động lực lượng đi tìm cho được Lưu Uyển Linh. Lâm Thanh và Trần Khải Nam lúc này cũng phải đích thân điều động người đi tìm kiếm bà chủ tương lai của tập đoàn Đoàn Thị.

Tuy bọn họ làm việc âm thầm không huyên náo nhưng không thể qua được mắt của bà nội và mẹ của Đoàn Nam Phong. Hai người họ ngán ngẩm thở dài vì không sao ngăn được quyết tâm đạt được cái mình muốn của Đoàn Nam Phong.

Lập Thế Khang lúc này nghe tin tình báo về chuyện này thì nét cười trên môi anh rất đậm. Thời cơ đã đến, đúng vào lúc Đoàn Nam Phong mất cô dâu anh đã ra lệnh cho Amy đột nhập vào phòng nghiên cứu vũ khí sinh học của Đoàn Thị.

Amy mặc bộ quần áo da bó sát người làm bằng vật dụng đặt biệt cách nhiệt, cách điện khá tốt hơn nữa vũ khí làm bằng kim loại thông thường cũng không thể làm rách. Cô bịt mặt, đeo găng tay vào và y lệnh Lập Thế Khang lao vào khu vực chứa mẫu virus WTv2556 của Đoàn Nam Phong.

Phòng tuyến bên ngoài là một nhóm bảo vệ nhỏ của bang Đoàn Lâm. Nhóm bảo vệ này nhanh chóng bị người mà Lập Thế Khang phái đi chặn đứng tạo điều kiện thuận lợi cho Amy lẻn vào trong.

Amy Theo sơ đồ chỉ dẫn lần theo hành lang kim loại lạnh buốt tiến đến khu vực thang máy rồi ấn nút đi xuống hầm lạnh. Mẫu virus được bảo vệ trong điều kiện lạnh băng cho nên khi vừa bước vào đây cô đã cảm nhận được không khí lạnh lẽo và u ám. Amy đi được vài bước thì liền phát hiện vài tên vệ sĩ bịt mặt cầm súng đang đi qua đi lại.

Bọn chúng nhanh chóng phất hiện được Amy cho nên nhào đến tấn công cô. Amy liền nhanh như cắt xoay người tung cú đá chuẩn xác về phía mặt của những tên này khiến bọn chúng chao đảo. Cô nhanh tay đoạt lấy súng của một trong những tên này và bắt chết hết bọn chúng.

Ánh mắt Amy sắc lạnh, liếc qua những cơ quan trên tường và trần nhà. Từng bước cẩn trọng, Amy theo trí nhớ đi vào khu vực chứa mẫu virus WTv2556. Theo thông tin mà Lập Thế Khang đưa cho cô, mẫu virus này được tìm thấy từ một loài linh trưởng ở West Tanzania, châu Phi. Sau khi tìm ra loại virus này, Đoàn Nam Phong đã cho nghiên cứu và cải biến chúng sao cho thích ứng được với gen của con người.

Người nhiễm phải loại virus này, hệ miễn dịch sẽ suy yếu đến mức thấp nhất và thậm chí còn gây biến đổi gen trong cơ thể con người. Điều đáng nói là mức độ lây lan của virus không chỉ nhanh mà còn âm thầm. Người nhiễm bệnh sẽ không biết nguyên nhân tử vong chính xác là từ đâu. Nguyên nhân tử vong được xác định khác nhau tùy thuộc vào chức năng suy giảm của các cơ quan trong cơ thể của vật chủ. Vật chủ có càng nhiều bệnh nền thì càng khó xác định nguy cơ tử vong. Thậm chí, cho đến khi vật chủ chết đi thì mức độ lây lan vẫn không hề dừng lại. Loại virus WTv2556 được tiến hóa đến mức ngay cả các nhà khoa học khi nghiên cứu về chúng cũng không biết được nguyên nhân lây lan để có biện pháp phòng chống. Đó là điều vô cùng nguy hiểm nếu mẫu virus này thoát khỏi phòng thí nghiệm. Cho nên, Đoàn Nam Phong đặc biệt bố trí cơ quan và canh phòng nơi này cẩn mật.

Amy đi được vài bước thì lập tức có ống đạn bắn ra tứ phía. Cô nhanh chân dẫm vào bức tường bên cạnh lấy đà phi thân lên trần nhà tránh thoát. Cổ tay Amy có đeo hệ thống tín hiệu để liên lạc với Lập Thế Khang và vũ khí hỗ trợ cô xâm nhập vào nơi chứa mẫu virus. Cho nên, ngay tức khắc cô liền ấn nút cho bàn tay sắt lộ ra để bấu vào trần nhà tiến lên.

Đoạn đường từ nơi Amy bắt đầu di chuyển cho đến nơi đặt mẫu thí nghiệm dài hai hơn cây số khiến đôi tay dù thường xuyên được tập luyện thì nay cũng vô cùng mỏi mệt. Nhất là khí lạnh liên tục tỏa ra bao lấy tâm trí cô, đánh gục tinh thần cô. Nhưng Amy không thể dừng lại, cũng không thể lơi lỏng đôi tay bởi vì nếu sơ sẩy cô sẽ bỏ mạng dưới những họng súng kia.

Cứ như vậy, Amy từng bước từng bước dùng hai tay bám víu trên trần nhà trong sự nỗ lực và tập trung phi thường mà theo Đoàn Nam Phong đánh giá là không ai làm được.

“Cát Vũ, ngày mai là chúng ta có thể rời đi rồi. Hãy đợi em.” - Amy vừa nghĩ vừa dùng tay cẩn thận bám trụ trên trần nhà. Gương mặt cô nhăn nhúm vì đau đớn ở tay nhưng ý nghĩ này càng khiến cô có thêm quyết tâm sắt đá hoàn thành đoạn đường cam go.