Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 146-2: Lễ đính hôn không thành (2)




Ngay khi đáp an toàn xuống trước cửa phòng thí nghiệm, Amy liền dùng máy mở mật mã mà Lập Thế Khang đưa cho cô để truy cập vào hệ thống máy chủ của phòng thí nghiệm. Trong gần năm phút toát mồ hôi vì không sao xâm nhập được vào hệ thống thì cuối cùng Amy đành dùng cách liều mạng phá cửa. Cô đặt bom trước cửa phòng thí nghiệm để cánh cửa bằng kim loại vững chắc ấy nổ tung.

Lập Thế Khang ngồi từ phòng làm việc của mình nghe được âm thanh của thuốc nổ từ máy liên lạc của Amy thì lập tức lên tiếng: “Amy, cô điên rồi. Dùng cách này bọn người của Đoàn nam Phong sẽ rất nhanh đến chặn bắt cô.”

Amy không phải không biết cô đang dụ cọp đến nhưng cô thực sự không còn cách nào khác nữa. Nếu cánh cửa không mở ra được, truy cập sai nhiều lần thì toàn bộ hệ thống cửa của phòng thí nghiệm sẽ đóng lại. Dù có thuốc nổ cũng chưa chắc đủ để phá vỡ bao nhiêu đó cánh cửa. Hơn nữa khi hệ thống gặp trục trặc thì Amy không biết được sẽ còn có cạm bẫy gì đang chờ mình. Bị giam ở hầm lạnh lớn trong điều kiện âm u nhiều cạm bẫy như vậy thì cô càng không có cơ hội toàn mạng bước ra. Cho nên Amy đành liều mạng dùng thuốc nổ và vấn đề bây giờ của cô đó là thời gian. Phải, chính là thời gian bước vào và thoát ra nơi này trước khi người của Đoàn Nam Phong ập tới. Theo tính toán thì Amy chỉ có ba mươi giây để hoàn thành công việc này. Cho nên cô không trả lời Lập Thế Khang mà liền liều mạng nhào vô bên trong. Chuyên trang đọc truyện * TRÙMTRUYỆ N. c o m *

Đúng như Lập Thế Khang dự đoán, tiếng động lớn mà Amy gây ra đã khiến cho hệ thống cảm ứng của các thiết bị an ninh lên tiếng. Tin tức nhanh chóng được truyền đấn ngay ngày định hôn của Đoàn Nam Phong.

May mắn cho Amy là lực lượng của Đoàn Nam Phong đều đã được huy động cho việc tìm kiếm cô dâu của anh cho nên anh đã chậm hai phút mới có thể cử người đến phòng thí nghiệm tư nhân của mình.

Mẫu thí nghiệm được đặt trong ngăn đá của phòng thí nghiệm. Từ nơi cánh cửa bị nổ tung đến ngăn tủ đó tầm mười mét nhưng những tia lazer không ngừng từ hai phía giăng ra theo quy luật đạo hàm của toán học. Amy mất đến năm giây mới nhìn ra được đường đi của những tia lazer này. Cô lượn người, lách mình và tính toán cực kỳ chuẩn xác để né những tia lazer và đi từng bước đến chiếc tủ đông đá kia.

Từ trong tay Amy, một chiếc dao nhỏ sắt bén được bắn ra nhanh chóng được cô đưa vào khe hở của ngăn tủ.

“Rắc!” - Một âm thanh ngắn gọn nhưng thể hiện niềm vui mãnh liệt của Amy. Mẫu virus WTv2556 nằm trong tiêu bản và được đặt cẩn thận trong chiếc hộp nhỏ bên trong ngăn tủ được Amy dễ dàng lấy ra.

Cô đưa mắt nhìn quanh khu vực đặt mẫu virus. Rất nhanh, Amy liền nhìn thấy khu vực điều khiển hệ thống của cả khu tầng hầm đã được nhắc đến trong bản đồ. Cô nhanh chóng bước sang và ấn nút tắt cơ quan nhả đạn ở bên ngoài hành lang rồi quay lưng bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Đoạn đường ở hành lang đang xả súng cũng đã ngừng lại. Amy chớp lấy cơ hội nhanh chóng chạy thật nhanh ra bên ngoài trước khi người của Đoàn Nam Phong xuất hiện.

Về cơ bản cô đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng khi vừa bước ra ngoài thì những người mà Lập Thế Khang phái theo yểm trợ cho cô liền ra tay đoạt lấy mẫu virus. Amy không ngờ bọn chúng dám làm vậy vì xét cho cùng bọn chúng và cô cũng là phục vụ cho một chủ nhân. Cho nên cô liền đanh giọng hỏi: “Vì sao phải làm như vậy?”

Một người trong số bọn chúng liền nhếch môi cười nói: “Chủ nhân hạ lệnh, ai mang được mẫu virus này về thì sẽ được làm trợ thủ đắc lực bên cạnh ngài ấy. Bọn tôi ai cũng muốn thay vị trí của cô.”

Amy không hiểu vì sao Lập Thế Khang phải đưa ra mệnh lệnh đó. Đến cuối cùng là anh muốn cô phải làm sao?

Amy chưa kịp giải đáp hết thắc mắc trong đầu mình thì lại có một chiếc xe hơi cỡ lớn khác trờ đến. Bọn chúng mặc trang phục đen, bịt mặt lao vào đám người của Amy với mục đích không gì khác ngoài cướp đi mẫu virus.

Có vẻ như nhóm người áo đen này không phải do Lập Thế Khang cử đến cho nên bọn chúng không thương tiếc mà hạ sát tất cả những người đi theo yểm trợ cô. Cuối cùng chỉ còn một mình Amy chống chọi lại cả đám người.

Thùng đựng mẫu virus được Amy giữ chặt trong tay trái rồi nhanh như cắt cô xoay một vòng mang theo khí lạnh từ hầm ngục lan tỏa ra tứ phía. Bàn tay phải của cô trong tích tắc liền bắn ra một loạt những mũi dao nhỏ xíu cắt đứt cổ của từng tên một. Hết một lớp người ngã xuống lại có lớp khác liều mạng tiến lên.

Lúc này, lại có một chiếc xe khác dừng lại trước mặt cô. Nhìn qua, có vẻ không phải là người của Đoàn Thị. Bọn chúng vừa đến nơi liên giúp cô một tay đánh hết bọn người áo đen kia. Sau khi tất cả bọn chúng bị hạ, một người trong số họ mới lên tiếng: “Chủ nhân phái chúng tôi đến đây trợ giúp cô.”

Bọn họ vừa nói xong, Amy liền hỏi: “Chủ nhân của các người là ai?”