Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 149-2: Tìm con (2)




Để tránh cho việc đi đường vất vả giống như lúc leo lên, người tài xế liền mở bản đồ ra nhìn kỹ càng rồi đưa bà chủ của mình đi sang con đường vòng, nơi không bị ngọn lửa xâm phạm. Bà chủ của ông giờ đây đã như người chết rồi. Ông đưa bà đi đâu, bà sẽ đi đó không ý kiến, không suy nghĩ.

Ông đỡ bà đi từng bước băng qua khu vực bị hỏa hoạn hướng về phía mé rừng phía sau rồi đi ngược xuống chân đồi. Đoạn đường bên này không bị ẩnh hưởng của việc cháy rừng cho nên bằng phẳng dễ đi.

Lúc đi được nửa đường, hai người cũng đã thấm mệt. Ông đỡ bà chủ của mình ngồi xuống một tảng đá gần đó rồi nhẹ giọng nói: “Tôi nghe có tiếng nước chảy. Chắc là ở khu này có con suối hay con lạch gì đó. Để tôi đi lấy ít nước nha bà chủ.”

Người phụ nữ vẫn ngồi như một cái xác vô hồn. Tai bà không nghe thấy bất kỳ điều gì ngoại trừ tiếng của con gái bà. Mắt của bà cũng không nhìn thấy bất cứ điều gì ngoại trừ những kỷ niệm của con bà từ lúc mới sinh ra cho đến khi trưởng thành.

Người tài xế đi gần đến con suối mới nhớ ra bản thân mình không có bình nước trong tay thì không biết dùng cách nào mang nước về cho bà chủ. Ông thở dài đánh đầu vì sự hậu đậu của mình. Có lẽ nhờ đánh đầu mấy cái mà ông thông minh ra cho nên quyết định đưa mắt ngẩng lên trời nhìn xem có cái cây nào cho ra lá đủ lớn để ông quấn lại mang ít nước về cho bà chủ rửa mặt hay không?

Vừa ngẩng mặt lên trời, người tài xế liền sợ hãi la thất thanh: “Bà chủ, cứu tôi!”

Tiếng la của ông lớn đến mức phá tan bầu không khí yên tĩnh trong rừng khiến người phụ nữ da trắng xinh đẹp đang ngồi như tượng ở phía tảng đá kia liền giật mình quay đầu lại. Lúc này, đập vào mắt bà là hình ảnh ông vừa chạy vừa lắp bắp nói: “Yêu tinh! Quỷ núi! Máu!”

Bước chạy của người đàn ông ngày càng gần, tiếng hổn hển cũng theo đó mà lớn hơn. Người phụ nữ không có chút sợ hãi hay hoang man nào. Ánh mắt tĩnh lặng, bà thở dài rồi đứng lên đi ngược lại phía người đàn ông. Người tài xế thấy vậy liền chặn bà lại: “Không được đâu bà chủ. Quỷ núi sẽ bắt mất bà.”

Người phụ nữ cõi lòng đang tan nát đó bỏ ngoài tai lời khuyên răn. Bà nhẹ giọng nói: “Ông sợ thì hãy đi trước đi. Tôi cũng không muốn sống nữa. Tốt nhất hãy để cho ma quỷ bắt tôi luôn đi.”

Nói đoạn bà lại quay người đi tiếp tục tiến về phía trước. Người tài xế tuy sợ hãi nhưng thấy bà chủ của mình can đảm như vậy thì sao ông đành lép vế với phụ nữ.

Cho nên, ông liền đi lên trước chắn ngang người bà rồi dũng cảm nói: “Bà chủ, để tôi đi trước mở đường.”

Bà chủ của ông lắc đầu chậc lưỡi nói: “Đường bằng phẳng thông thoáng như vậy không cần ông mở đường đâu.”

Người đàn ông biết bà chủ mỉa mai mình thì lại gải gải đầu cười cười e ngại lui về phía sau. Bà chủ của ông vẫn như cũ, bình thản đi về phía trước. Khi hai người họ đi đến chỗ gần con suối thì người tài xế đưa tay chỉ lên ngọn cây. Bà nhìn theo tay ông thì liền há hốc mồm hoảng sợ.

Trên ngọn cây ấy, một người không rõ sống chết, những vệt máu dính khắp người, quần áo cũng theo đó mà rách tả tơi đang nằm buông thỏng tay xuống dưới. Hình ảnh nhìn qua khiến người ta kinh hãi. Người phụ nữ nhìn thấy cảnh tượng này thì liền nói: “Peter, cậu mau gọi thêm người đến giúp. Có khi người đó vẫn còn cứu được.”

“Dạ.” - Một tiếng nhận lệnh chắc nịch vang lên. Ông vội vã chạy xuống chân đồi gọi thêm người lên giúp đỡ.

Người phụ nữ da trắng xinh đẹp ấy cũng dùng ánh mắt khẩn trương xem xét tình hình. Bà đoán người này có thể là nạn nhân trong trận hỏa hoạn hôm trước. Sở dĩ người đó nằm trên ngọn cây là do đã nhảy từ đỉnh đồi phía gặp nạn xuống đây.

“Hy vọng người này còn sống để nói lại cho bà biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” - Người phụ nữ nghĩ thầm rồi đưa tay ôm lấy trái tim mình để dằn xuống nỗi bất an.

...

Bệnh viện Los Angeles, một buổi sáng đầu hạ tươi mới, cô gái được đưa về từ trên đồi hôm trước sau hai tuần điều trị thì đã tỉnh lại. Lúc mới đến phòng cấp cứu, bác sĩ đã nói với người phụ nữ đưa cô vào viện rằng tình hình của cô rất tệ. Có cứu được hay không phải xem tình hình thể trạng và ý chí sinh tồn của cô. Bởi vì khi rơi từ trên cao xuống, xương cốt của cô không chỉ bị gãy mà não bộ cũng bị va chạm mạnh khiến xương sọ bị nứt. Ngoài ra toàn thân cô cũng bị bỏng rất nhiều chỗ, nhất là khuôn mặt. Nếu phẫu thuật thành công thì cô ấy cũng phải đối mặt với những sợ hãi khi tỉnh lại.

Người phụ nữ vừa mất đi đứa con gái yêu quý cho nên bà cảm thông sâu sắc với những người mất đi người thân của mình. Bà không muốn có thêm một gia đình nữa phải tan nát. Nếu Thượng Đế đã cho cô ta cơ hội thoát khỏi biển lửa thì nói cách gì bà cũng mong cô ta tiếp tục sống. Cho nên, bà liền quỳ xuống cầu xin bác sĩ hãy tận lực cứu sống cô gái. Dù tốn bao nhiêu tiền bà cũng chi trả, chỉ cần cô gái này được sống.