Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 149-3: Tìm con (3)




Ngay khi cô gái được đưa vào phòng cấp cứu, bà đã sốt ruột lo lắng đứng ngồi không yên bên ngoài phòng phẫu thuật. Bà đi đi lại lại, thành tâm cầu nguyện cho cô vượt qua khổ ải. Cho đến khi đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, bác sĩ bước ra và nói cô ta đã được cứu sống thì bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì cô gái bị thương quá nặng cho nên phải mất đến nửa tháng mới có thể tỉnh lại. Trong nửa tháng này, bà vẫn ngày ngày ra vào bệnh viện chăm sóc và nói chuyện với cô. Bà kể cho cô nghe rất nhiều chuyện giữa bà và con gái mình. Mỗi lần như vậy bà đều không cầm được nước mắt.

Trước mỗi lần đứng lên ra về, bà cầm tay cô, vỗ nhẹ và nói: “Con gái, nếu ba mẹ con biết được con vẫn còn sống thì họ sẽ rất vui mừng. Cho nên, con hãy mau tỉnh lại nhé!”

Sau hai tuần, cuối cùng bà cũng có thể chờ đến lúc được nói chuyện với cô gái. Bà nôn nóng muốn biết đêm hôm đó chuyện gì đã xảy ra? Vì sao khi không lại có tai nạn kinh hoàng như vậy xảy ra ở một nơi an toàn như vậy? Dẫu biết không có nơi nào là an toàn tuyệt đối nhưng khả năng xảy ra tai nạn ở nơi nổi tiếng như đồi chong chóng là rất thấp.

Vậy mà, khi cô gái tỉnh lại. Cô đã không nhớ bất kỳ điều gì. Cả người cô đâu đâu cũng là vết bỏng nặng khiến toàn thân cô đau nhức và đầu cũng rất nặng nề. Cô gái càng hoảng hốt hơn khi vô tình đi vệ sinh và nhìn thấy mặt mình trong gương.

Tiếng la thất thanh của cô gái khiến cho người phụ nữ ở bên ngoài hoảng hốt. Bà vội vã bước về phía phòng vệ sinh, gõ cửa liên hồi rồi gấp gáp lên tiếng hỏi: “Con gái, con có chuyện gì sao? Mau mở cửa.”

Người phụ nữ gọi cửa rất lâu nhưng không thấy cô gái mở cửa ra. Bà sợ hãi gọi người đến phá cửa. Lúc cánh cửa mở ra, bà nhìn thấy cô gái như con mèo nhỏ bó gối ngồi khóc thút thít. Cảm giác cô đơn bao trùm cả gian phòng. Những người có mặt chỉ có thể thở dài rồi quay đi. Họ cố lắm mới không lộ ra vẻ sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt của cô gái.

Người phụ nữ chậm rãi bước đến bên cô. Bà ngồi bệt xuống sàn, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô, thương tiếc nói: “Đừng khóc! Dù con có trông như thế nào thì con cũng là báu vật của ba mẹ con. Hãy bình tâm suy nghĩ để nhớ lại xem ba mẹ con là ai. Có được không?”

Cô gái nghe giọng nói tràn đầy yêu thương của bà thì tự nhiên thấy lòng mình ấm lên. Cô cố gắng cách mấy cũng không biết vì sao bản thân mình lại lâm vào hoàn cảnh này. Cô không nhớ được bất cứ điều gì, càng không muốn tiếp tục mang bộ mặt xấu xí này sống tiếp. Cho nên, vài ngày sau cô tìm đến cái chết.

Khi người phụ nữ da trắng đến phòng bệnh thăm cô thì bà đã nhìn thấy con dao gọt trái cây dính đầy máu. Bà hoảng hốt la lên thì y tá và bác sĩ cũng chạy đến. Một lần nữa bà lại hiến máu cứu cô gái không thân thích. Nhóm máu vô tình trùng khớp nhau khiến bà nghĩ đến chuyện duyên phận. Cuối cùng bà quyết định đánh liều biến cô gái này thành con gái của bà.

“Henry, dì mong cháu hãy cất công một chuyến đến Los Angeles ngay có được không?”

Đầu dây bên kia, một người đàn ông trẻ thân tình hỏi lại: “Dì à, có chuyện gì quan trọng hay sao?”

Người phụ nữ xót xa nghẹn ngào nói từng tiếng đứt quãng: “Dorothy... Con bé bị tai nạn... Mặt nó đã bị hỏng. Toàn thân bỏng nặng. Dì chỉ còn tin tưởng ở cháu.”

Henry nghe xong hốt hoảng đến mức liền lấy tay che miệng lại để kiềm nén cảm giác trái tim đang sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Dorothy là đứa em họ anh thương yêu như châu ngọc. Từ nhỏ Dorothy đã xinh đẹp giống dì Dora. Vì là con lai mang hai dòng máu Á Âu cho nên gương mặt em không chỉ xinh đẹp kiểu người da trắng mà còn có vẻ lôi cuốn e thẹn của người Á Đông. Hai mắt em to tròn, tròng mắt có màu xám xanh long lanh. Mái tóc màu vàng nhạt sáng màu xoăn xoăn lúc nào cũng được dì Dora cột thành hai bím trông như một nàng công chúa nhỏ bước ra từ trang sách. Giáng sinh năm trước Henry còn mang một món quà lớn từ London sang Los Angeles tặng cho Dorothy. Nhìn em ấy tươi cười hớn hở lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn khi đón nhận món quà mà lòng anh vui cả mùa Giáng Sinh.

Nghĩ đến gương mặt ấy xinh đẹp ấy gặp phải tai nạn khủng khiếp thì lòng Henry đau không thể tả. Anh không nói hai lời lập tức bay đến Los Angeles để cứu lại gương mặt của Dorothy. Trên đoạn đường dài ấy, anh tập trung ghi nhớ lại gương mặt xinh đẹp của em gái mình và mường tượng ra từng phần trên gương mặt ấy.

Henry vốn là một bác sĩ thẩm mĩ mới ra trường. Tuy còn trẻ nhưng anh đã có bề dày thành tích đáng nể. Dù vậy thì việc cứu chữa một ca bỏng nặng với gương mặt bị hủy hoàn toàn cũng là một điều không hề dễ dàng. Chưa kể các phần khác trên cơ thể cũng bị biến dạng.

- --