Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 160-1: Mặt nạ (1)




Chiếc xe chở Tinh Vân và cô gái trẻ băng băng về hướng đại lộ đi thẳng về khu vực đồi chong chóng. Bọn người bắt cóc trói tay hai người họ nhưng không hề bịt mắt, giống như là không hề sợ bọn họ nhớ được nơi bị đưa đến. Nói một cách khác, dù cho họ có biết được nơi mình bị đưa đến cũng vốn không có cơ hội thoát ra. Đúng hơn là, không còn mạng thoát ra.

Lập Thế Khang bày binh bố trận, công phu sắp đặt một cái chết đẹp cho “thiên kim bạc tỉ” của Đoàn Nam Phong trước sau không ngoài mục đích khiến hắn trải qua nỗi đau y chang của anh vào lúc mất đi Amy. Cho nên, anh không một phát bắn chết cô ngay khi có cơ hội mà phải cất công mang cô lên tận đồi chong chóng.

“Đoàn Nam Phong, vợ của mày được chôn thây cùng nơi với Amy là vinh hạnh của cô ta. Có phải mày nên vui lên không?” - Lập Thế Khang ngồi trong xe, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng, môi mỏng nhếch lên khi nhận được tin Tinh Vân đã nằm trong tay mình.

Ánh mắt hẹp dài khẽ nâng lên, lạnh giọng hạ lệnh: “Đi nhanh một chút.”

Chiếc xe hơi bọc thép chống đạn đời mới lao nhanh về khu vực đồi chong chóng. Từng hồi gió rít tạt qua kính xe là từng hồi ký ức đau khổ năm xưa hiện về. Tại con đường này Amy đã bị vây hãm. Nếu như năm đó, anh không tương kế tựu kế phái người đi cướp mẫu virus từ tay Amy để cô không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ thứ một trăm, rời khỏi Lập bang thì cô ấy đã có đủ thời gian thoát thân. Như vậy thì cô ấy cũng đã không bị Đoàn Nam Phong bắt nhốt và thiêu sống. Nghĩ đến đây, lòng anh từng hồi quặn đau. Không lối thoát.

Căn nhà gỗ trên đồi Chong Chóng hơn năm năm trước vốn đã bị thiêu rụi nhưng nay Lập Thế Khang đã cho dựng lại một căn nhà tương tự với mục đích chờ đợi ngày bắt được Tinh Vân đóng vai chính trong vở kịch mà anh muốn cho Đoàn Nam Phong xem.

Tinh Vân và cô gái trẻ bị đẩy vào bên trong ngôi nhà. Hai tay hai chân của họ đều bị trói chặt, bất ngờ bị đẩy nên té ngay xuống sàn đất lạnh băng. Cô gái trẻ mơ mờ hồ hồ hỏi Tinh Vân: “Chị gái xinh đẹp à, khi nào họ thả em về gặp mẹ em?”

Tinh Vân vốn biết chuyện này do Lập Thế Khang làm ra. Đầu tiên cho người dẫn dụ cô đến nơi dễ hành động rồi bố trí sát thủ đánh chặn vệ sĩ và bắt cô lên xe. Chỉ là cô không ngờ, cô gái trẻ tuổi không biết từ đâu ra lại bị bắt đi cùng cô. Tinh Vân biết rõ Lập Thế Khang trước sau cũng không tha cho mình nhưng cô thật lòng không muốn liên lụy người vô tội. Cô không có câu trả lời hay đúng hơn là không dám nói gì nên đành im lặng.

Cô gái trẻ tuổi lại hỏi tiếp: “Có phải họ sẽ đòi tiền chuộc hay không? Lấy được tiền rồi họ sẽ thả chúng ta ra hả chị?”

Ánh mắt Tinh Vân xa xăm, bất giác thở dài. Trong căn nhà gỗ tối om này chỉ có chút ánh sáng từ ô cửa trên mái nhà rọi xuống, soi rõ gương mặt xinh đẹp buồn bã của Tinh Vân. Nếu như trong ân oán của Lập Thế Khang và chồng cô chỉ là vấn đề tiền bạc thì mọi chuyện đã được giải quyết từ lâu. Chịu thiệt thòi chi ra chút tiền cho hắn để đổi lấy cuộc sống an toàn yên bình thì có xá gì. Đằng này ân oán chằng chịt mà cô không thể hiểu hết được nội tình sâu xa thì làm sao mà dùng ba tấc lưỡi khuyên nhủ tên ác ma chỉ gặp duy nhất một lần ở đầm lầy cá sấu kia được.

Không thấy Tinh Vân nói gì, cô gái trẻ lại lên tiếng hỏi: “Chị à, sao chị không nói gì vậy?”

Tinh Vân thở dài vừa định cất lời thì cánh cửa gỗ mở ra. Ánh sáng hắt vào bên trong căn nhà khiến Tinh Vân và cô gái bị nhốt cùng nheo mắt lại, đến một lúc sau mới nhìn thấy được một người đàn ông cao ráo có dáng người đẹp đẽ, gương mặt thanh nhã anh tuấn đang tiến lại phía bọn họ.

Người thanh niên nửa ngồi nửa quỳ, mặt đối mặt, mắt đối mắt với Tinh Vân. Cô gái trẻ ngồi bên cạnh chớp chớp mắt say mê nhìn anh, nghĩ thầm: “Gương mặt đẹp như vậy sao? Người ta là con lai Á, mình cũng là con lai Á nhưng sao người ta lại có đôi mắt đen đẹp đến mê hồn thế kia. Thật ganh tị!”

Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông ở trước mặt mình, Tinh Vân mới chậm rãi cất lời: “Rốt cục anh có bao nhiêu chiếc mặt nạ?”

Người đàn ông im lặng trong giây lát, môi dưới khẽ rung rung, khóe mắt hơi đọng nước nhìn người con gái ngày đêm anh mong nhớ đang ở trước mặt anh, dùng ánh mắt căm giận chất vấn anh.

Tinh Vân biết thừa người đàn ông này dụ cô rời khỏi nhà ăn, cũng đoán anh vì tiền mà bán đứng lòng tin tưởng của cô. Buồn cười hơn là bao năm qua cô còn mong tìm gặp anh chỉ để nói một lời cảm ơn.

“Có phải lương thiện là ngu ngốc hay không?” - Tinh Vân dùng ánh mắt kiên quyết mạnh mẽ xoáy sâu vào tận tâm can của người đối diện.

- --

Hi các tình yêu, chương mới nóng hổi đây ạ. Hôm nay mình đăng luôn ba chương nhé. Cám ơn các bạn đã ủng hộ và nhớ là đừng bỏ sót "like" bất kỳ chương nào nhé!