Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 160-2: Mặt nạ (2)




Người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt đẹp trai khẽ cụp mắt xuống rồi nở nụ cười nhạt thếch.

“Trả lời tôi. Tại sao anh không nói?” - Tinh Vân nhìn biểu hiện của hắn thì liền căm tức nói ra một câu tựa như mệnh lệnh. Tinh vân xưa nay luôn nhẹ nhàng trong ứng xử, cô chưa từng hung dữ hay tâm kế với ai nhưng hành động của người này khiến cô hụt hẫng và đau lòng.

Suốt nửa năm sau khi chia tay Đoàn Nam Phong, Tinh Vân bị trầm cảm nặng cho nên chỉ quẩn quanh trong thế giới nhỏ bé của tâm hồn mình. Người duy nhất có thể bước vào thế giới của cô chỉ có hắn - vị bác sĩ tâm lý của năm ấy. Vậy mà, quay ngoắt một cái hắn lại thành kẻ bắt cóc cô.

Trong xã hội này, “lương thiện” có lẽ là một khái niệm quá xa vời. Tinh Vân nghĩ đến đây, liền thấy lòng đắng ngắt. Một lần nữa, cô lại lên tiếng: “Vì sao anh không còn là chú hề năm ấy nữa? Vì sao khi đó lớp mặt nạ chú hề kéo xuống lại lộ ra một người đàn ông thiện lương hoàn hảo, còn hôm nay khi lớp mặt nạ kéo xuống lại là một kẻ có dã tâm? Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh?”

Từng câu hỏi của Tinh Vân như dao xoáy vào lòng người đàn ông. Câu nào từ miệng người con gái anh yêu thích cũng là oán giận cùng căm ghét. Tuy Tinh Vân hỏi nhưng có lẽ cô cũng không cần câu trả lời. Trong biểu hiện của nét mặt dành cho anh đã định trước là căm hận.

Người đàn ông điển trai có nét mặt học thức trông như thư sinh kia đưa hai cánh tay giữ chặt vai cô. Ánh mắt anh mang nhiều nỗi niềm nhìn sâu vào tận đáy lòng cô, nhẹ nhàng nói: “Tinh Vân, xin lỗi.”

Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi nhưng đã khiến hai mắt Tinh Vân đong đầy nước. Bao nhiêu căm tức cứ như vậy từng cái từng cái sụp đổ. Hóa ra anh không phải không biết anh sai, chỉ là anh không thể không làm. Một câu nói thôi đã khiến Tinh Vân hiểu được anh cũng chỉ là bất đắc dĩ. Cô không trách anh nữa, chỉ khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu rồi. Anh đi đi.”

Người thanh niên ấy, bỏ quên cô gái xa lạ đang ngồi bên cạnh dõi theo cuộc đối thoại của hai người, không ngần ngại nói ra lòng mình: “Nếu như mọi thứ không là định sẵn thì tôi nguyện làm một chú hề cả đời mang đến nụ cười cho em.”

Ánh mắt Tinh Vân đang tránh đi nhưng khi nghe câu nói này thì liền ngẩng lên nhìn vào người đàn ông đối diện. Nếu không vì giọng nói của hắn rung rẩy như chứa đựng nhiều uất ức thì cô đã không tin nước từ khóe mắt hắn là thật.

Lòng Tinh Vân có chút xáo động, cô nhíu mày, chậm rãi hỏi lại: “Ý anh là gì?”

Người đàn ông không đáp lời cô, chỉ lẳng lặng đứng thẳng lên. Anh rút từ trong túi áo ra một bao thuốc, thong thả châm lửa đốt một điếu rồi phả vào không khí những vòng khói hư ảo. Tinh Vân vẫn dõi theo anh ta để nghe câu trả lời nhưng người ấy lại nói đến những chuyện khác: “Tinh Vân, vì sao em lại lương thiện đến như vậy? Tôi lừa bắt em đến đây mà em chỉ vì một câu xin lỗi của tôi, không cần hỏi lý do đã tha thứ cho tôi. Nếu bây giờ tôi giết em thì có phải em cũng sẽ tha thứ cho tôi không?”

Tinh Vân nghe thấy anh cao giọng hỏi cô nhưng từ phía cô, vẫn chỉ là yên lặng không đáp.

Người đàn ông hút xong điếu thuốc liền lấy vứt xuống sàn, dùng chân dụi dụi rồi từ trong áo khoác rút ra một khẩu súng ngắn. Họng súng lạnh lùng chĩa về phía đầu Tinh Vân.

Tinh Vân không còn là cô gái nhỏ năm nào, với súng ống cô đã quen thuộc nhiều. Dẫu nhìn thấy cũng không kích động kêu lên mà chỉ lẳng lặng nhắm mắt đón nhận anh xuống tay. Ánh sáng từ cửa sổ phía mái nhà hắt xuống luồng sáng yếu ớt rọi ra khuôn mặt điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng của Tinh Vân, mặc cho tiếng lên đạn răng rắc có lạnh lùng đến đâu. Cô gái trẻ ngồi gần Tinh Vân nghe thấy tiếng lên đạn thì bắt đầu hốt hoảng. Cô sợ hãi cất tiếng van xin: “Đừng mà, tôi xin anh. Đừng giết chúng tôi.”

Người đàn ông lúc này mới nhìn qua cô gái xa lạ. Anh không biết cô ta là ai và trong vụ bắt cóc này Lập Thế Khang bắt cô ta để làm gì. Tuy nhiên, đối với việc của ông chủ, anh không thể lo nhiều. Ánh mắt Minh Hàn sắt lạnh như lưỡi dao liếc sang cô gái trẻ đang cất lời van xin. Tinh Vân thấy trán không còn bị họng súng làm cho tê lạnh nữa thì nhẹ nâng mí mắt nhìn anh,lên tiếng: “Cô ấy bị bắt nhầm đến đây. Ân oán của chúng ta không liên quan đến người vô tội. Anh hãy thả cô ấy đi.”

- --

Hi các tình yêu của Hạc Giấy, hôm nay mình muốn nói lơi cám ơn đến các độc giả thân yêu đã bấm thưởng để ủng hộ cho mình nha. Số xu của các bạn tặng mình là động lực rất lớn để mình tiếp tục phấn đấu trên con đường nay. Mặc dù App chiếm 85% xu và tác giả được 15% thôi nhưng mình biết được đó la tấm long của các bạn danh cho mình va mình trân trọng nó rất nhiều. Nếu các bạn yêu thích Hạc Giấy thi đừng quên đấn Facebook ủng hộ cho mình nha.

Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy.

Page không bán hàng online, không lừa đảo, không thu phí, không trục lợi. Chỉ đơn giản là chia sẻ sở thích viết lách của Hạc cùng độc giả.:-)

Cho nên đừng ngần ngại bấm like để tham gia vào đại gia đình những độc giả của Hạc Giấy nhé.