Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 161-3: Kịch xưa diễn lại (3)




Trong một khắc này, Lập Thế Khang đã nổ súng. Tiếng súng chói tai vang lên khiến những người có mặt nơi đó giật mình. Qua màn hình máy tính, Đoàn nam Phong không nhìn rõ tình hình nhưng anh nghe thấy tiếng la của Tinh Vân phát ra rồi im bặt khiến tim anh ngừng đập. Nhưng...

Phát súng đã đi chệch đường. Viên đạn xuyên qua ngôi nhà gỗ tạo ra một âm thanh khác hoàn toàn tiếng viên đạn xuyên qua da thịt người.

Theo phản xạ, Lập Thế Khang nhìn xuống bàn tay cầm súng của mình. Cảm giác đau cũng đồng thời truyền tới. Anh nheo mắt, nhăn mặt nhìn người con gái đang cắn lấy cánh tay phải của anh. Xuyên qua hai lớp áo mà anh vẫn còn thấy ê ẩm. Đương nhiên, hàm răng nhỏ của cô gái không thể làm anh bị thương nhưng nó đã khiến anh bắn trượt tay xuyên qua tóc của Tinh Vân.

Trong hắc đạo, ngoại trừ Đoàn Nam Phong thì Lập Thế Khang vốn không có đối thủ xạ kích. Lần này vì con chó nhỏ cắn chặt không buông mà anh bị bắn trượt trước mặt đám thuộc hạ và hai tên trợ lý của Đoàn Nam Phong. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì đúng là chuyện mất mặt nhất trên đời.

Lập Thế Khang đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô gái tóc đen và mắt đen kia. Cô gái cũng ngẩng người nhìn lại anh nhưng tiếc thay cô chưa kịp mở miệng nói câu gì đã bị Lập Thế Khang giáng một cái tát đau điếng vào gương mặt trắng mịn kia.

Tuy Lập Thế Khang chỉ dùng ba phần sức nhưng cái tát cũng đủ khiến cổ của cô gái trẻ vẹo hẳn sang một bên. Da mặt trắng bốc như trứng gà phút chốc ửng đỏ rõ ràng năm dấu tay đàn ông.

Lập Thế Khang nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Với bản tính lạnh lùng và cách hành xử tàn nhẫn, anh thật muốn ra tay bóp chết cô gái này. Giày da cao cấp từng bước nện trên nền đất, anh giương đôi mắt hẹp sáng quắc nhìn cô gái đang ngã ra đất. Váy áo lấm lem bùn đất, hai tay và hai chân bị trói chặt khiến cô di chuyển khó khăn. Tuy vậy, cô gái vẫn cố đẩy chân để lùi ra xa khỏi tầm với của Lập Thế Khang. Mái tóc ngang vai màu đen che lòa xoà trước mặt giấu đi vẻ sợ hãi của cô gái nhỏ.

Lập Thế Khang như con mãnh hổ rình mồi, anh không vội, chỉ chậm chạp từ từ nhìn ngắm con mồi đang vùng vẫy hòng bỏ trốn.

Một, hai, ba... Lập Thế Khang đếm ngược, bất ngờ thấy cảm giác đi săn rất hứng thú.

Đến bước cuối cùng, khi mũi giày da của anh đạp lên váy của cô gái thì cô không còn lùi ngược được nữa. Cô gái sợ đến thót tim, gương mặt hốt hoảng đến cực độ, hai môi vô thức cắn chặt đến rỉ máu.

Lập Thế Khang đưa tay bắt lấy chiếc cằm thon nhọn của cô một cách chuẩn xác. Bàn tay to với những ngón thon dài nắm chặt cằm cô, chậm rãi nâng gương mặt cô gái lên đối diện với chính mình. Cô gái sợ đến mức hai mắt nhắm nghiền, đầu lắc liên tục.

Một tay anh đã giơ cao để sẵn, chuẩn bị cho một cái tát tai sắp giáng xuống. Tinh Vân thấy vậy liền lên tiếng kêu gào: “Cô ấy là người vô tội. Anh tha cho cô ấy được không?”

Bỏ ngoài tai lời của Tinh Vân, Lập Thế Khang vẫn dùng sắc mặt đằng đằng sát khí nhìn cô gái. Máu từ khóe môi của cô gái lúc này đã chảy ra. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, toàn thân không một nơi nào không run rẩy.

“Mở mắt ra.” - Lập Thế Khang ra lệnh.

Cô gái sợ hãi nhắm nghiền hai mắt, liên tục lắc đầu. Cánh môi ứa máu đau đớn không phát ra nổi một âm thanh.

Lập Thế Khang nhìn cô gái như con mèo mít sợ hãi yếu đuối trong tay mình thì chán ghét đến mức không muốn mất thời gian với cô thêm nữa, chỉ lạnh lùng quát: “ Có gan cắn tôi không có gan mở mắt nhìn tôi sao?”

Chất giọng lạnh lùng, đôi mắt u tối như sắp ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ yếu ớt. Tiếng khóc thút thít vang ra càng khiến Lập Thế Khang khó chịu hơn. Lần nữa anh lại lên tiếng: “Nếu cô không mở mắt ra đón nhận cái tát của tôi thì tôi sẽ móc hai mắt cô ra.”

Cô gái nhỏ hoảng hốt lập tức mở mắt ra. Cái tát tay giáng xuống một nửa thì bàn tay anh bỗng khựng lại. Trong tích tắc thời gian ấy, tròng mắt Lập Thế Khang dường như chựng lại và đặt hoàn toàn vào đôi mắt của cô gái.

“Tròng mắt màu xám sao?” - Lập Thế Khang hỏi thầm trong lòng.

Anh lắc lắc đầu như nhớ lại điều gì đó rồi tự nhủ: “Lúc nãy rõ ràng là màu mắt đen. Sao bây giờ lại là màu xám?

Ít khắc sau, gương mặt vừa lộ ra chút tình cảm của Lập Thế Khang liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng đáng sợ. Cô gái nhỏ vẫn giương mắt nhìn anh, cô biết bản thân mình không nhìn lầm nhưng,. Đọc thêm nhiều truyện ở -- TRÙMtru yện.CO M --

“Vì sao lại nhanh như vậy đã biến thành ác ma như cũ?”- Cô gái nhỏ băn khoăn tự hỏi. Vẻ mặt mang tình cảm của Lập Thế Khang dù chỉ trong tích tắc thôi nhưng lại khiến cô thấy hắn không đáng sợ. Vậy mà chưa được vài giây lại xấu xa như lúc tát cô.

Lập Thế Khang lần nữa nhìn vào tròng mắt xám tro của cô gái. Càng nhìn càng thấy giống tròng mắt của Amy đến từng chi tiết. Đôi mắt Amy có tròng mắt màu xám sáng, lại trong, phía đồng tử là màu xám đậm hơn và hơi ngả sang xanh olive. Màu sắc của tròng mắt này đối với Lập Thế Khang mà nói không chỉ giống của Amy về màu sắc và chi tiết mà còn tạo cho anh cảm giác gần gũi lưu luyến.

“Vì sao lúc nãy mắt cô màu đen, giờ lại là xám?” - Lập Thế Khang lạnh lùng hỏi.

Cô gái nhỏ ấp úng nói: “Tôi đeo kính sát tròng màu đen.”

“Vậy nó đâu rồi?” - Lập Thế Khang tò mò hỏi lại. Anh không tin trong khoảng thời gian ngắn cô gái có thể biến đổi màu mắt.

Cô gái nhìn quanh dưới đất rồi nhăn gương mặt đang sưng to của mình, cố gắng nói: “Lúc nãy anh tát tôi cho nên nó văng đi đâu đó. Tôi không biết.”

Lập Thế Khang nghe cô gái nói vậy liền tức giận quát: “Ý cô là lỗi của tôi?”

Cô gái bị quát lớn vào mặt liền sợ hãi, không tự chủ gật đầu xác nhận. Lập Thế Khang thấy vậy càng điên tiết hơn. Anh túm lấy cổ áo cô gái nhỏ, nhẹ nhấc trên cánh tay mình rồi bước vài bước đến trước cửa căn nhà gỗ, thẳng tay ném cô vào như vứt một bao rác.”

Cô gái nhỏ bất ngờ bị tiếp đất khiến toàn thân cô đau điếng. Cảm giác như xương cốt đều gẫy lìa. Cô thật muốn nguyền rủa người đàn ông này nhưng sức lực để thở cô còn không đủ thì lấy đâu ra nhiều năng lượng chống chọi với hắn.

Một phút nhìn thấy đôi mắt màu xám kia, anh đã thực sự phân vân nhưng khi nghĩ lại thì hoàn toàn không có khả năng cô gái này là Amy. Gương mặt không giống, mái tóc không giống. Hơn nữa, trận cháy rừng năm đó chính mắt anh cũng đã chứng kiến. Cả vùng đồi này đều bị phá hủy, không một thứ gì không bị thiêu rụi.

Lập Thế Khang nhắm mắt, bước ra bên ngoài, hạ lệnh: “Giam ba người phụ nữ này vào nhà gỗ. Bên ngoài dùng thuốc nổ để khóa cửa.”

Đoàn Nam Phong nghe thấy liền lập tức có phản ứng: “Lập Thế Khang, mày dám đặt thuốc nổ ở cửa sao?”

Lập Thế Khang nhếch môi cười, thong thả nói: “Tao học ở mày.”

Đoàn Nam Phong tức điên lên nhưng vẫn không cách nào thuyết phục được Lập Thế Khang tin mình. Trần Khải Nam và Lâm Thanh đứng đó muốn liều mình đánh vào bên trong căn nhà gỗ để cứu Tinh Vân và Lưu Uyển Linh ra nhưng lực lượng của họ so với Lập Thế Khang thật quá mỏng. Liều mình cứu được người nhưng không chắc có thể an toàn tính mạng rời khỏi đây.

Nghe theo sắp xếp của Đoàn Nam Phong, Trần Khải Nam và Lâm Thanh thu đội lên xe và đi xuống chân đồi. Đoàn xe dài ngoằng của Lập Thế Khang cũng theo con đường mòn đi xuống chân đồi chờ đợi.

Bên trong căn nhà gỗ, ba cô gái lại bắt đầu làm quen với bóng tối. Không gian trên đồi phút chốc khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

- ---

Cám ơn các bạn đã đọc truyện của Hạc Giấy. Đừng quên bấm like và thả 5 sao nhé! <3 Yêu các bạn.