Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 162-1: Thoát khỏi tay tử thần (1)




Ánh sáng từ cửa sổ áp mái trên trần của căn nhà gỗ đang rọi xuống cũng dần nhạt màu. Có lẽ trời đã dần về chiều. Ba người phụ nữ trẻ bị nhốt trong căn nhà gỗ, tuy không bị trói cố định nhưng vẫn là mỗi người một góc. Cô gái trẻ xa lạ không quen biết kia toàn thân đang đau nhói không nhích nổi người. Trong lòng cô hơn một vạn lần nguyền rủa tên ác ma kia.

“Thật là đáng ghét. Người thì cao ráo, tay thì to như tay bọn quỷ núi mà cứ túm lấy cái mặt chưa lành da của mình. Đau quá đi mất! Huhu...”

Tiếng thút thít phát ra nhỏ như mèo kêu nhưng cũng đủ khiến Tinh Vân nghe thấy. Cô nhích thân mình, lăn qua chỗ cô gái nhỏ vô tội kia rồi khẽ nhẹ giọng thăm hỏi: “Em không sao chứ?”

Cô gái nhỏ yếu ớt cất lời: “Người em đau quá. Anh đó đánh vào mặt em thì có khi em lại phải tốn thêm năm năm thay da nữa.”

Tinh Vân nghe đến hai từ “thay da” thì liền kinh ngạc hỏi: “Không đến mức nguy kịch ngư vậy chứ?”

Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, dùng đôi tay bị trói của mình khẽ đụng đụng vào gương mặt sưng vù rồi bắt đầu kể lể: “Em có nợ với nơi này. Năm năm trước em đi cắm trại với bạn học không may gặp tai nạn bị bỏng hết toàn thân. Em là người duy nhất còn sống nhưng da thì bị bỏng nặng. Mẹ em đã nhờ bác sĩ cấy ghép da và thẩm mĩ lại khuôn mặt cho em nhìn đỡ ghê hơn.”

Tinh Vân lúc này vốn không biết rõ ngọn nguồn câu chuyện của Amy cho nên cô đã không có chút liên kết nào từ câu chuyện cô gái này vừa kể với câu chuyện của Amy. Cô chỉ biết chồng mình và Lập Thế Khang vốn có ân oán và hôm nay là ngày phán xử.

Tinh Vân bất giác thở dài, chán chường nhìn ánh nắng đang yếu dần. Cô đang nếm trải cảm giác đếm ngược từng giây để mong Đoàn nam Phong nhanh chóng mang tiền đến cứu mình. Chỉ là Tinh Vân không biết là Lập Thế Khang vốn không cho cô hay Đoàn Nam Phong cơ hội này. Năm đó Amy rời khỏi anh như thế nào thì anh cũng sẽ bắt cô rời khỏi Đoàn Nam Phong như vậy. Truyện Ngôn Tình

Trong góc tối kia, Lưu Uyển Linh ngồi như cái xác không hồn. Lần đầu tiên trong đời, cô có cơ hội bình tĩnh mà suy nghĩ lại tất cả những việc đã xảy ra trong đời mình. Đầu tiên là mối tình sai lầm với Lưu Trọng Thiên. Sau đó là sự theo đuổi của người đàn ông đa tình Đoàn Nam Phong và tiếp theo là mối quan hệ “qua đường tính tiền” với Lâm Thanh. Rốt cuộc cái gì mới là yêu? Vì sao lần nào cô cũng sai lầm trong vũng bùn tình ái? Vì sao không ai thật lòng yêu cô?

Nước mắt Lưu Uyển Linh từng giọt từng giọt im lặng nhỏ xuống hai gối. Đôi chân bị trói chặt đang co lên. Mái tóc dài mềm rũ rượi buông xuống che đi gương mặt tiều tụy. Bộ dạng nhìn qua trông thật đáng thương.

Đến lúc này cô mới tiếc rẻ khoảng thời gian khi còn nhỏ của mình. Lúc cô bắt đầu hiểu chuyện, cô biết ba rất thương cô. Ông vẫn thường dắt tay cô đi chơi và tự lái xe đưa cô đến trường. Ông nói rằng: ông sợ tài xế lái xe không cẩn thận sẽ làm Uyển Linh của ông bị nôn. Uyển Linh của ông là viên ngọc không thể có tì vết.

“Ba!” - Bất giác Uyển Linh khẽ gọi.

Tinh Vân dù đang ngồi phía xa nhưng vẫn nghe thấy. Cô đưa mắt nhìn bộ dáng đáng thương của Lưu Uyển Linh. Dù vốn không muốn dính vào cô ấy nhưng Tinh Vân vẫn thấy xót xa.

Trong đầu Lưu Uyển Linh lúc này lại hiện ra hình ảnh của mẹ cô. Mẹ cô là người phụ nữ gốc Thổ Nhĩ Kỳ, cũng là người phụ nữ đẹp nhất mà cô từng biết. Mẹ cô có đôi mắt sâu đẹp đến mê hồn, lại có làn da trắng và cánh môi lúc nào cũng ửng hồng. Mỗi năm Tết đến bà thường xuôi ngược lo cho nhà cửa tinh tươm. Trong ký ức của Lưu Uyển Linh vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh của những chiếc lồng đèn và những tấm giấy đỏ treo trước cửa nhà. Năm nào cũng vậy, vào ngày giao thừa, mẹ của cô hay gọi: “Uyển Linh, ra treo giúp mẹ lồng đèn.”

Những lúc ấy cô vẫn chạy ra giúp mẹ nhưng không quên nói: “Mẹ nhờ anh Thiên đi, anh ấy đang ngồi chơi game đó.”

Mẹ của cô vào những khi ấy đều chỉ cười và nói rằng: “Mỗi đứa một việc, không được tị nạnh. Anh em phải yêu thương nhau.”

Không khí lúc đó thật sự rất vui, rất ấm áp. Những kỷ niệm đó trong mắt Uyển Linh giờ đây tự khi nào đã hóa bi thương. Cảm giác đau đớn khi biết mình mang virus nguy hiểm trong người, cảm giác xót xa khi bị đem ra đặt bẫy, và còn cảm giác hụt hẫng khi bị quay lưng không thương tiếc. Lưu Uyển Linh đau khổ, căm hận, xót xa và phẫn uất đến mức cảm thấy sự tồn tại của mình là một sai lầm cho nên trong một phút dại dột cô đã nghiêng người, cúi đầu xuống đất và đập đầu liên tục đầu xuống nền sàn cứng.

- --------

Xin chào các bạn, Hạc Giấy ở đây lần nữa xin lỗi các bạn. Bởi vì thời gian qua mình cứ vì những việc không vui làm ảnh hưởng đến tính chuyên nghiệp trong công việc viết truyện của mình.

Thật ra, Hạc Giấy không phải là muốn drop truyện mà là vì dạo này ruồi nó cứ bâu mình làm mình bận đập chết tụi nó cho nên mình không có tập trung viết được. Vì sợ các bạn đợi nên mình phải ghi thông báo dừng để các bạn đỡ hóng lâu.

Chỉ là, sau đó thì Hạc Giấy mới biết có quá nhiều độc giả đang âm thầm cũng như lên tiếng ủng hộ mình. Như các bạn nào có theo dõi Facebook của Hạc Giấy cũng có biết. Mình và một nhóm review truyện trên mạng có mâu thuẫn. Họ muốn viết review cho truyện của mình nhưng sau khi đọc review xong mình không chấp nhận. Bởi vì nó không thể hiện được tinh thần của truyện. Nói đúng hơn là bạn đó vốn không đọc truyệnệ Thiên Kim Bạc Tỉ của mình. Vì nếu đọc thì không lý do gì không biết TKBT là bộ truyện dang dở và nó còn phần II. Đến khi mình lên tiếng hỏi bạn review đó về cảm nhận sau khi đọc xong thì bạn ấy lại moi ra rất nhiều lỗi sai và chê bai mình hành văn yếu kém. Mặc dù trước đó bạn ấy nói mình viết chắc tay và muốn mượn tên tuổi của mình giúp bạn ấy nổi lên.

Xét thấy mình không tin được lời của họ nhận xét bởi trước sau mâu thuẫn cho nên mình không làm việc cùng và cũng không thèm nghe lời của bạn ấy nhận xét luôn. Vì nói thật là bạn ấy chưa đù trình. Thế là bạn ấy nói cái tôi của mình quá cao và cả đời không thể thành công.

Mình cảm thấy bức xúc về chuyện này cho nên đã đưa những khó chịu của mình lên Facebook nhà mình, đương nhiên không nói tên hay nói ai. Còn bạn ấy cũng đưa lên Facbook nhà bạn ấy nhưng lôi tên mình ra. Thế là thành viên trong nhóm của bạn ấy lao vào làm phiền mình. Nói thật là cái đám nhóc đó không có khả năng lý luận hay bắt bẻ được mình, chỉ có thể làm giọng cha mẹ mình bắt mình làm cái nọ cái kia nhưng mình đều vặn lại. Tụi nó còn kêu gọi độc giả tẩy chay mình, đưa mình lên bêu rếu và hăm dọa mình. Đúng ra Hạc Giấy không muốn để những hành động trẻ con này ảnh hưởng đến công việc viết truyện nhưng mình bị dọa nên sợ tụi zombies này sẽ bị hack nick Facebook hay đưa cô Hạc lên báo thay cô Vy (covid).

Cơ mà ngồi đây mấy ngày rồi chả thấy cô Hạc thay được cô Vy nên làm mình cũng hơi hẫng.:-D

Mình còn biết ra tụi nó đưa tên mình lên Facebook nhà tụi nó rồi chà đạp mình. Sau khi xem xét cẩn thận thì mình mới biết các thánh phán đó chỉ mới 12-13 tuổi. Rồi cái mình lại hẫng vì đã đề cao đối phương quá. Các em ấy cũng viết truyện, chỉ là sau khi mình vào xem thì mấy truyện đó chỉ được vài chục view. Vâng, mình lại hẫng. Với bộ truyện hơn 2 triệu views như của mình, mình hoàn toàn cảm thấy có thể kiêu ngạo nhưng mình chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo hay quá quắc gì với ai. Càng không dùng lời lẽ gì quá đáng. Thế mà tụi nhóc đó một đứa lại một đứa ở phía sau mình lôi kéo độc giả của mình. Nói xấu phỉ báng nhục mạ danh dự của mình.

Hạc Giấy không muốn các bạn độc giả dính vào mấy cái chuyện vớ vẩn này cho nên không đưa vụ việc rõ ràng lên mạng xã hội chứ không phải mình có gì sai mà sợ cả. Tụi điên đó nói nào là bằng chứng đoạn chat gì gì đó. Nghe đau đầu. Hóa ra toàn mấy đứa chưa bước ra nổi cổng trường phổ thông đi dọa nạt mình. Thiết nghĩ các bạn độc giả đến với mình là để nghe mình kể chuyện chứ đâu phải để đi giải quyết tranh chấp cho mình. Nếu đã vậy thì mình không có quyền lợi dụng tình cảm của các bạn để các bạn phải mất thời gian lên tiếng thay mình. Hạc Giấy không giống những tác giả khác, lôi kéo hay lợi dụng fans hâm mộ. Chuyện này mình không làm được.

Điều mình có thể là là: cứ ruồi con nào bay vào mình sẽ đập con đó, không thương tiếc. Còn chó sủa ngoài đường mình không quan tâm. Có điều, ruồi hơi nhiều và đập cũng mỏi tay.:-D

Cho nên mình không thể tập trung viết và muốn ngừng truyện nhưng sau 2 ngày thì số lượng thư các bạn gửi đến cho mình khiến mình bất ngờ vì tình cảm các bạn dành cho mình cũng như mỗi nhân vật trong truyện của mình. Cái mình lo sợ không phải ai làm khó mình mà chỉ sợ các độc giả thân yêu rời bỏ mình. Cho nên mình tự động đi trước. Nhưng các bạn đã quyết lòng ủng hộ dù không biết chuyện gì cũng chọn cách tin tưởng Hạc thì Hạc khiến Hạc rất xúc động. Đây cũng không phải lần đều tiên các bạn kề vai sát cánh cùng mình. Mình cảm thấy trân quý những điều đó lắm. Cho nên, Hạc lại quay về với các bạn đây.

Nói ra nhẹ lòng, hy vọng đừng ai nghĩ mình đang giải thích hay cần phân đúng sai gì cả. Bởi vì đối phương thật sự quá nhảm thì Hạc cần gì đúng sai với những loại như vậy, phải không các bạn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và đừng quên ôm Hạc thật chặt nhé. Các bạn độc giả yêu thích và ủng hộ mình là

lý do duy nhất để mình theo đuổi công việc này.:-) Yêu các bạn rất nhiều!