Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 162-2: Thoát khỏi tay tử thần (2)




Tinh Vân thấy vậy liền hoảng hốt lăn thật nhanh qua phía Lưu Uyển Linh. Thân hình bị trói khó di chuyển đến mức mỗi cái nhích của Tinh Vân đều khiến hai tay và hai chân của cô ứa máu. Lớp da nơi tiếp xúc với dây thừng từng mảnh từng mảnh tróc ra làm cho nước mắt Tinh Vân không ngừng chảy. Tuy nhiên, cô vẫn cố hết sức, lăn thật nhanh để cản lại việc Lưu Uyển Linh tự vẫn trước mặt mình.

Lúc bình thường, Tinh Vân tuy không đến mức ghét cay ghét đắng Lưu Uyển Linh nhưng cô cũng không quan tâm đến sự tồn tại của cô ấy trong đời mình. Từ phía Tinh Vân mà nói, Lưu Uyển Linh đã có nhiều sự xúc phạm và lời lẽ không hay dành cho cô. Từ phía Lưu Uyển Linh mà nói, Tinh Vân là người đã cướp đi tất cả những điều tốt đẹp nhất trong đời mình. Mối quan hệ của hai người không phải vài lời có thể nói rõ, không đến mức thù ghét phải trả thù nhau nhưng vẫn là không thể ở cùng một nơi.

Vậy mà giờ đây, sau tất cả vẫn là Tinh Vân không thể xem Lưu Uyển Linh như không tồn tại. Nhìn cô ấy đau khổ và tự hành hạ mình, cô vẫn lao đến cứu. Cú đập cuối cùng của Lưu Uyển Linh là đập trúng vào ngực Tinh Vân.

“Á” - Một tiếng “á” vang lên nhói lòng khi cú đập đầu dùng nhiều sức lực nhất của Lưu Uyển Linh lại trúng vào ngay ngực của Tinh Vân.

Những vệt máu trên đầu Lưu Uyển Linh lúc này đã dính hết vào ngực áo của Tinh Vân, một mảng đỏ chót. Tinh Vân nhăn nhó kêu đau rồi đưa mắt nhìn Lưu Uyển Linh. Cô gái trẻ xa lạ đang ngồi phía kia cũng hốt hoảng lên tiếng: “Hai chị có sao không?”

Nói đoạn, cô lại đẩy thân người đang bị trói của mình trườn về phía của hai người họ. Từng cú nhích khó khăn khiến toàn thân cô ê ẩm và trầy xước.

Mỗi khi nhích được một đoạn cô lại tự động viên mình: “Một... chút nữa thôi. Cố lên!”

Những vòng dây thừng ma sát vào người cô, từng chút từng chút khứa rát da, ứa máu. Đoạn đường từ chỗ cô gái trẻ đến chỗ của Tinh Vân chỉ cách có vài mét nhưng trong tình huống này cô thấy nó xa vời vợi.

Sau nhiều nỗ lực cố gắng, cô gái trẻ đã trườn đến rất gần chỗ của Tinh Vân. Trán ướt đẫm mồ hôi, tấm áo trên người cũng dính sát vào lưng nhốp nháp. Cô gái thở phì phò, giọng yếu ớt đến đáng thương: “Ước gì thể lực của em tốt một chút. Bò lâu như vậy mới đến đây. Hai chị không sao chứ?”

Lưu Uyển Linh đầu đầy máu, hai mắt thẩn thờ nhìn Tinh Vân đang nằm co rút người dưới sàn vì ngực bị va đập mạnh. Bản thân Lưu Uyển Linh cũng không khá hơn, những giọt máu trên đầu cô cũng theo hướng trán mà chảy dọc theo mặt.

Không thấy ai trong hai người lên tiếng trả lời, cô gái nhỏ lần nữa hỏi lại: “Hai chị có ai bị sao không?”

Tinh Vân lúc này mới cố lên tiếng nhưng giọng cô vô cùng yếu ớt: “Ngực của chị hơi đau.”

Cô gái nhỏ liền nhích thân lại gần hơn, ân cần nói: “Hay để em đỡ chị ngồi dậy?”

Tinh Vân khẽ chớp mắt tỏ ý gật đầu rồi nhẹ xoay trở thân mình, chống cùi chỏ xuống đất để tìm điểm tựa ngồi dậy. Cô gái trẻ ở phía sau đang bị trói cũng nhích lưng làm điểm tựa cho Tinh Vân nâng mình ngồi lên. Sau một hồi nghiêng ngã thì Tinh Vân cũng đã ngồi vững. Cô thử hít thở thật sâu thì thấy ngực vẫn còn hơi đau. Tuy nhiên cũng đã khá hơn rất nhiều.

Cô gái trẻ kia lại quay sang cô gái đầu dính đầy máu đang ngồi như mất hồn phía kia, khẽ hỏi: “Chị ơi, có cần băng lại vết thương trên đầu chị không?”

Lưu Uyển Linh không trả lời cô, ánh mắt vẫn vô hồn, gửi một câu lửng lơ bằng tiếng Việt cho Tinh Vân: “Tại sao lại cứu tôi?”

Tinh Vân thở hắt ra rồi lạnh nhạt hỏi lại: “Tại sao cô phải tìm cái chết?”

Lưu Uyển Linh cười nhạt rồi lại cười lớn tiếng nhưng tất cả những tiếng cười kia đều thấm nước mắt của cô, từng giọt chảy xuống rơi vào khóe miệng mặn chát.

“Tại sao tôi phải chết ư?” - Lưu Uyển Linh xót xa hỏi lại.

Tiếng cười lần nữa chua chát vang ra đi kèm với giọng nói đang bị lạc đi: “Tại vì tôi không còn gì nữa cả. Tôi không cha, không mẹ, không nhà cửa, không tình yêu và còn mang cả virus trong người. Chị có biết hay không? Hôm nay là ngày tệ nhất đời tôi. Tôi chưa từng nghĩ qua cảm giác bị người ta âm thầm ra tay, âm thầm sắp đặt lại xót xa đến như vậy? Người có thể đặt mẫu virus vào người tôi còn có thể là ai khác ngoài anh hai tôi? Còn người đặt bẫy tôi thì lại là chồng cũ. Dù tôi đã không trân trọng mối quan hệ với anh ấy nhưng tôi đã từng thích anh ấy và đã từng muốn quay lại hàn gắn mối quan hệ. Nhưng tất cả đều là giả dối.”

Tiếng khóc của Lưu Uyển Linh ngày càng lớn hơn. Trong thâm tâm của cô bây giờ chỉ một lòng đi tìm cái chết để thoát khỏi mọi đau đớn trong lòng. Tinh Vân nhìn bộ dạng Lưu Uyển Linh như vậy thì cũng không vui vẻ gì, ngược lại đau không thua gì cô ấy.