Vì trong quá trình trốn tránh đạn lạc quá vất vả nên giữa đường Ngụy Ngôn Diễm bị đá đập vào đầu đến hôn mê bất tỉnh nhân sự, cô không biết mọi chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào, chỉ biết rằng giữa chừng Phó Trạch Dương có đưa cô đến chỗ trú an toàn, thêm được một lát thì có vẻ như người của Phó tổng đã tới hiện trường và dọn dẹp qua đám người có mắt không tròng dám động vào người của Phó gia kia.
Ngụy Ngôn Diễm tỉnh lại khi trời đã tối mịt mờ, cô ngồi ngốc trên giường một lát, không biết bản thân đã ngất đi bao nhiêu lâu rồi.
Cô đi dép lê xuống giường, bên cạnh cô không có người, cô nhớ rằng trước đó Phó Trạch Dương có bị thương nặng, trúng đạn ở bả vai và ở phía sau lưng, lúc đó máu chảy ra rất nhiều, không biết bây giờ người đàn ông đó thế nào rồi?
Tuy Ngụy Ngôn Diễm không có tình cảm gì với Phó tổng, nhưng dù sao trong lúc gian nguy người ta cũng xông lên lấy thân bảo vệ cô, cô không thể vừa thoát khỏi vùng nguy hiểm đã quên đi công lao của người ta được.
Ngụy Ngôn Diễm đẩy cửa phòng bên cạnh ra, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong mà chỉ có thể nhíu chặt đôi lông mày.
Phó Trạch Dương nằm ở trên giường, chính xác là hắn phải nằm úp sấp xuống do vết đạn ở phía trên lưng vừa được lấy ra.
Mấy cái khăn trắng dính máu đỏ trong phòng nhiều vô kể, không biết hắn đã chảy bao nhiêu máu rồi.
Chỉ cấn nhìn thôi Ngụy Ngôn Diễm đã thấy cả người không được khỏe, bệnh sợ máu của cô khá nặng, thế nhưng cô vẫn nán lại để xem xét tình hình của hắn.
Bác sĩ đang chữa bệnh cho Phó tổng thấy cô đi vào bèn đứng dẹp sang một bên, ông ấy hỏi thăm cô một cách ân cần.
“Phu nhân, cơ thể cô đã ổn chưa?”
Ngụy Ngôn Diễm tạm thời không có ý định bắt bẻ từ phu nhân trong miệng ông ấy.
“Ổn rồi, cảm ơn bác sĩ, vậy Phó Trạch Dương sao rồi ạ?”
Bác sĩ nghe thấy vậy thì hơi thở dài, sau đó ông ta lia mắt về người bệnh đang nằm trên giường.
“Phó tổng trúng đạn ở lưng và ở bả vai trái, trên người có xước xát nhưng không đáng kể, chỉ có điều Phó tổng xưa nay luôn không chịu dưỡng thương đàng hoàng, mong có phu nhân ở bên cạnh thì có thể khuyên can ngài ấy nhiều hơn.”
Phó Trạch Dương là người cậy mạnh, có nhiều lần vết thương trên người chưa khỏi đã lại vì hành động của hắn mà bị thương tiếp, thế nên khắp trên thân mình người đàn ông này đâu đâu cũng là chiến tích huy hoàng của cánh đàn ông.
Ngụy Ngôn Diễm chỉ gật đầu chứ không nói gì, thực chất bây giờ cô cũng chẳng phải người có thân phận, lại càng không phải phu nhân gì gì đó của hắn, thế nên cô lấy lập trường gì mà đi khuyên can hắn.
Thân thể của hắn thì tự hắn phải giữ gìn thôi...
Cô muốn xoay người đi ra ngoài, đột nhiên bàn tay nhỏ bé bị nắm chặt lấy không buông.
Không biết Phó tổng đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn đưa tay ra, sức lớn kinh người làm cho Ngụy Ngôn Diễm có muốn rút tay cũng không rút được.
“Phó Trạch Dương, buông tay ra.”
Phó Trạch Dương giống như không nghe thấy lời cô nói, hắn vuốt ve bàn tay non mịn ở trong tay mình, yêu thích không buông được.
“Không.”
Bác sĩ già bên cạnh thấy hắn đã tỉnh rồi thì cũng yên tâm, sau khi để thuốc lại và dặn dò đôi ba điều, ông ấy liền xách theo hòm y tế đi mất, ý đồ để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng son.
Phó Trạch Dương vô cùng hài lòng, hắn vui vẻ nói.
“Ngôn Nhi, ông ấy nói anh không thể tự tắm được, thế nên buổi tối đành nhờ em giúp anh vậy.”
Ngụy Ngôn Diễm không rút được tay ra, tuy tức giận nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều sau khi nghe thấy mấy lời vô liêm sỉ của người đàn ông này thì cô cảm thấy bản thân đúng là một người hết sức nhân từ.
“Trong nhà anh đâu có thiếu giúp việc.”
Phó Trạch Dương ngẩng đầu nhìn cô thật lâu, sau đó mới nói bằng giọng oan ức cực độ.
“Nhưng thân thể anh chỉ mình vợ anh mới có thể xem mà thôi.”
“Ai là vợ anh?”
“Em.”
Trán Ngụy Ngôn Diễm giật giật, cô phải đè nén lắm mới không cho người đàn ông này một đập ngay tại chỗ, đương lúc cuộc trò chuyện đang được đẩy lên cao, điện thoại trên tủ đầu giường của Phó Trạch Dương đột nhiên rung lên, có người gọi tới.
Đây vốn là điện thoại của cô, nhưng không biết tại sao nó lại có mặt ở đây vào lúc này.
Ngụy Ngôn Diễm nhìn tên người gọi, là cha Ngụy.
Cô ấn nút không nhận, nhưng không ngờ cha Ngụy như âm hôn bất tán mà gọi mãi không nghỉ, giống như là nhất định phải ép cô bắt máy.
Cô thở dài, ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trách cứ một cách rõ ràng.
“Mày làm cái gì mà giờ mới nghe máy?”
Ngụy Ngôn Diễm không muốn phí thời gian với ông ta.
“Cho ông một phút để nói chuyện, nếu như không đi vào chủ đề chính thì cúp.”
“Mày... đồ bất hiếu nhà mày...”
“Ông nói xong rồi đúng không?”
Bàn tay cô để trên nút đỏ, chỉ chờ thêm vài giây là sẽ tắt cuộc gọi này, thế nhưng cha Ngụy lại nhanh hơn, ông ta thông báo.
“Em gái mày vì mày nên mới treo cổ tự sát ở trong phòng ngủ, mày mau cút về đây cho tao.”