“Cô ta treo cổ tự sát?”
Nguỵ Ngôn Diễm hỏi lại, trong lúc đó vẫn không quên dùng sức hất bàn tay ngày càng không an phận kia ra. Phó Trạch Dương lại chẳng quan tâm, hắn cứ mặc sức sờ nắn bàn tay non mịn của cô gái, yêu thích đến mức không buông được.
Cha Ngụy gằn giọng, sự bực tức lan sang màn hình điện thoại phía này, giống như chỉ hận không thể ra tay với cả con gái ruột.
“Mày còn không cút về đây cho tao.”
Chưa đợi Nguỵ Ngôn Diễm kịp đáp trả thì chiếc điện thoại trên tay cô đã bị người đàn ông bên cạnh giật lấy. Hắn cười lạnh, sự dịu dàng như nước khi đối diện với Nguỵ tiểu thư lúc đầu cũng đã mất sạch.
“Ông bảo ai cút?”
Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia đã đổi người, cha Nguỵ lập tức không dám phát tác. Tuy nhà họ Nguỵ lớn mạnh, nhưng ông ta chỉ có thể luồn cúi trước hắn. Trong lòng ông ta không thoải mái, chỉ có điều ngoài mặt vẫn phải làm bộ nịnh nọt lấy lòng.
“Phó tổng, tôi nghe nói cậu bị thương, vết thương có nặng không?”
Nguỵ Ngôn Diễm câu khoé môi, đúng là người không biết xấu hổ.
Phó Trạch Dương chuyển từ nắm tay sang ôm eo cô, chẳng mặn chẳng nhạt đáp.
“Đương nhiên là khoẻ hơn ông rồi.”
Nguỵ tổng nhất thời bị chặn họng, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong. Ông ta xiết chặt tay, cố tỏ ra uy quyền của một người cha có đứa con ngỗ nghịch.
“Phó tổng, tôi biết thân phận của Nguỵ Ngôn Diễm bây giờ khác xưa, dù sao nó cũng là con gái của tôi. Thêm vào đó việc này liên quan đến mạng người, hẳn là Phó tổng cũng không muốn bao che cho một đứa con gái như vậy đâu.”
“Mạng của đứa con gái ngoài giá thú kia của ông thì liên quan gì đến vợ tôi, cô ta ngu xuẩn tự làm tự chịu, đừng có tìm vợ tôi vì mấy trò chẳng ra gì này.”
“Sao có thể không liên quan đến nó. Phó tổng đừng có đổi trắng thay đen. Rõ ràng nó là nguồn cơn khiến cho con gái tôi tự sát, nó phải là đứa đền tội.”
Nguỵ Ngôn Diễm nghe mà suýt chút nữa phì cười, quả nhiên là lí luận của những kẻ không ra gì, kiếp trước mắt cô mù nên mới mong muốn tình thương người cha từ phía ông ta. May mắn trời cao cho cô sống lại một đời để cô có thể trừng trị đám người này.
Chỉ có điều, cô không nghĩ tới lại có người tình nguyện thay cô xả giận.
Phó Trạch Dương khinh miệt.
“Ông cứ để đứa con gái đó dắt mũi như súc vật mà cũng chịu được sao?”
“Cậu...”
Thế nhưng lần này Nguỵ tổng không còn cơ hội nữa, tiếng cúp mang dài trong không khí. Nguỵ tổng ở đầu dây bên kia tức đến khó thở, ông ta ném vỡ chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt đỏ bừng lên vì bị xúc phạm.
“Thằng khốn kiếp!”
Ngụy tổng hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm tình, điều ông ta quan tâm bây giờ là Ngụy Uyển Nhu, đứa con gái ngoan ngoãn dịu dàng của ông ta giờ ra sao rồi.
May mắn là người làm tìm thấy con bé đúng lúc, nếu không có chuyện gì xảy ra ông cũng không biết nữa.
Nghĩ tới lúc cứu Ngụy Uyển Nhu về, con bé còn cầm tay ông ta mà khóc lóc đến vô cùng đáng thương.
“Cha... cha đừng cứu con... con đã làm sai... nhất định chị sẽ không tha thứ cho con... cha cứ để mặc con chết đi...”
Nhìn thấy đứa con gái đáng thương tới mức đó, ông ta lập tức máu dồn lên não mà gọi điện ngay cho Ngụy Ngôn Diễm. Đứa con gái lớn này quả nhiên là tang môn tinh, chỉ biết làm cho ngôi nhà này chướng khí mù mịt.
Mà ở phía bên kia...
Ngụy Ngôn Diễm đen mặt nâng Phó Trạch Dương vào phòng tắm.
Sau nhiều lần ăn vạ khóc lóc ỉ ôi và đe dọa không vũ lực, cuối cùng Phó tổng cũng được toại nguyện - được vợ yêu tắm rửa cho. Mặc cho khuôn mặt lạnh như tiền của người con gái bên cạnh có thể xuyên thủng qua một lớp da trên người hắn, Phó tổng vẫn rất chi là đắc ý.
Hắn được cô đỡ ngồi xuống chiếc ghế trong phòng tắm, sau đó người đàn ông rất hưởng thụ mà dang cả hai tay ra như một ông hoàng trên chiếc ngai. Hắn cười khẽ.
“Vợ yêu, cởi áo cho anh đi.”
Ngụy Ngôn Diễm cầm lấy vòi hoa sen, tưới thẳng lên đầu hắn khiến cho mái tóc đen kia ướt nhẹp dính sát vào gò má hắn.
“Tỉnh chưa? Anh không biết tiếp thu à? Đã nói tôi không phải vợ anh.”
Phó tổng lập tức gật đầu đáp ứng.
“Được được, không phải vợ, là bà xã.”
Bàn tay đang cầm vòi sen của cô phải cố gắng lắm mới có thể hạ xuống được. Cô quắc mắt nhìn hắn, sau lại nể tình hắn đã cứu cô thoát chết trong gang tấc nên quyết định không so đo với kẻ đầu óc có vấn đề, đợi sau khi hắn khỏi bệnh, cô nhất định sẽ cho hắn biết thế nào gọi là không nên nói nhăng nói cuội.
Cô cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn ra, động tác của cô không tính là nhẹ nhàng, nhưng giữa chừng nhớ tới hắn còn có vết thương nên bàn tay kia cũng chậm rãi hơn. Cởi bỏ lớp áo ngoài, làn da rám nắng và lồng ngực săn chắc của người đàn ông cứ thế phô bày trước mắt cô.
Không thể không công nhận người đàn ông này có một bộ khung xương và tỉ lệ cơ thể gần như là tuyệt hảo, với chiều cao hơn một mét chín cùng với sự tập luyện điều độ, không có mấy ai có được một cơ thể quyến rũ hơn Phó Trạch Dương cả.
Thấy cô hơi thất thần, Phó Trạch Dương liền cao ngạo mà hơi ưỡn ngực lên.
“Thế nào? Có phải cơ thể này rất đẹp, khiến em mê mẩn có đúng không? Nói ra cũng không sao, anh lúc nào cũng sẵn lòng để em chạm vào nó.”
Ngụy Ngôn Diễm đen mặt nhìn hắn, tiếp tục dội cho hắn thêm một gáo nước nữa xuống đầu.
“Nếu muốn tôi tắm cho thì ngậm miệng lại.”
Phó tổng rất biết thời biết thế, hắn đưa tay làm động tác khóa miệng, cực kì ngoan ngoãn chờ người yêu tắm cho mình.
Cô xả nước đầy một bồn tắm, sau đó ra hiệu cho hắn mau bước vào trong, tuy nhiên người đàn ông lại chần chừ đứng ở bên ngoài.
“Bà xã, có phải em quên chưa một điều nữa không?”
“Cái gì?”
Ngụy Ngôn Diễm chỉ hận không thể xông ra khỏi phòng tắm bất cứ lúc nào, cô chỉ muốn tắm cho hắn thật nhanh để hắn không phải nói những lời làm cô không biết dấu mặt đi đâu nữa.
“Em còn quên chưa cởi quần nhỏ của anh...”
“Anh không có tay à?”
“Nhưng anh bị thương mà.”
“Thế thì dẹp, mặc quần mà đi tắm không sao đâu.”
“Không, anh khó chịu.”
“Vậy anh đừng tắm nữa.”
“Nhưng em dội nước ướt hết người anh rồi mà.”
Hai người lời qua tiếng lại một lúc sau, Ngụy Ngôn Diễm bực bội cầm một cây kéo đi vào.
“Tôi cắt quần, anh tự kéo xuống.” Còn lâu cô mới cởi thứ đồ đó ra giúp hắn.
Chờ bước vào được bồn tắm đã là hơn mười phút sau, hắn ngồi ngâm trong bồn, cô đứng bên ngoài giúp hắn tắm rửa làm sạch cơ tthể.
Cứ chốc chốc cô lại nghe thấy tiếng hắn rên khẽ.
“Đúng rồi, chỗ đó, em sờ chỗ đó đi.”
“Chậm một chút... ưm... nhanh một chút... đúng rồi... bé cưng giỏi quá...”
“Tiếp nữa đi bé yêu...”
Ngụy Ngôn Diễm hận không thể ấn đầu hắn xuống bồn tắm.
“Anh ngậm cái miệng lại cho tôi.
Chỉ là kì lưng mà thôi, nếu như có người ở ngoài nghe hắn nói như vậy khéo lại nghĩ hai người họ đang làm chuyện bậy bạ đồi trụy gì đó ở trong này cũng nên.
Phó Trạch Dương biết đùa cô như vậy là đã đủ, nếu như còn dám nói thêm nửa câu nữa, vậy thì đêm nay hắn không thể nào dụ vợ ngủ cùng được.