Ngụy Ngôn Diễm ngồi bần thần trên giường lớn, cô ngả người về phía sau. Việc trùng sinh sống lại đối với cô cứ như một giấc mơ vậy. Tuy trong vài ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng điều đó lại giúp cho Ngụy tiểu thư cảm thấy đây thực sự không phải một giấc mộng hoang đường của cô.
Cô vẫn sống, cô có thể trả thù, cô có thể tìm lại uẩn khúc sau cái chết của mẹ cô. Cô có đủ thời gian để làm tất cả, cô nhất định sẽ kéo đổ nhà họ Ngụy xuống, năm đó mẹ của cô dốc công dốc sức vì cái nhà này, như vậy, cô nhất định sẽ khiến cho người cha đáng kính và bà mẹ kế kia không được hưởng tất cả thành quả của mẹ cô.
Nhân lúc cô đang thất thần, Phó tổng lập tức tiến đến từ phía sau và vòng tay qua ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
“Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy hả bảo bối?”
Vừa nói hắn vừa ấn cô xuống giường, vẻ mặt không thể phân rõ đâu là lưu manh, đâu là lịch thiệp mà bản thân hắn vẫn luôn bày ra lúc đầu.
“Có phải đang nghĩ tới anh không?”
Ngụy Ngôn Diễm đưa tay muốn đẩy hắn ra, tuy hắn đang bị thương nhưng sức lực vẫn rất lớn làm cho cô nhất thời không thể thoát ra được.
“Anh nghĩ cũng hay lắm.”
Nói đoạn cô liền nhân cơ hội mà luồn qua kẽ hở để đi ra ngoài.
“Chúng ta chia phòng ngủ, anh ngủ bên này thì tôi ngủ phòng bên kia.”
Cô đã chấp nhận bản hợp đồng vợ chồng 3 năm giữa hai người, thế nhưng cô không chấp nhận việc ngủ chung và thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Biệt thự của Phó gia rất lớn, người làm trong nhà đều ở dưới tầng một, còn tầng hai thì hai người độc chiếm, thế nên cô có thể đến bất cứ căn phòng nào để ngủ. Ngụy Ngôn Diễm vào bừa một căn phòng gần đó, sau khi rửa mặt thay quần áo xong lập tức lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nào ngờ vừa mới đặt lưng xuống đã thấy điện thoại có người gọi tới.
Ngụy tiểu thư nhíu mày nhìn cái tên Lạc Yến trên đó, đấy là mẹ của Ngụy Uyển Nhu, cũng là mẹ kế của cô.
Lạc Yến là một minh tinh hạng hai, năm đó có thể ở bên cha Ngụy cũng là vì sắc đẹp của bà ta. Lạc Yến tự biết bản thân chỉ là kế, thêm vào đó bà ta môn không đăng, hộ không đối nên cũng không dám tác quai tác quái ở Ngụy gia. Bà ta không dám huênh hoang như đứa con gái bà mà chỉ có thể chơi trò ném đá dấu tay. Bên ngoài luôn tỏ vẻ bản thân là một người mẹ kế đủ tiêu chuẩn, thế nhưng cái chết của Ngụy Ngôn Diễm kiếp trước không thể thiếu sự thúc đẩy của bà ta được.
Lạc Yến gọi đến đương nhiên vì việc của con gái bà ta. Vừa nhấc máy, Ngụy Ngôn Diễm đã nghe được giọng nói nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia.
“Dì chào con, không biết con có rảnh không Ngôn Diễm? Có thể nói mấy câu với dì chứ?”
Ngụy Ngôn Diễm nghe giọng điệu dịu dàng như nước của bà ta mà chỉ thấy buồn cười. Hạng phụ nữ như Lạc Yến, leo được lên cao bằng thủ đoạn dơ bẩn xong liền nghĩ bản thân bay lên đầu cành làm phượng hoàng, lúc nói chuyện với người khác cứ như đang từ trên cao nhìn xuống, phổ độ chúng sinh.
“Có gì thì dì nói luôn đi, tôi không rảnh.”
Lạc Yến không bực bội vì sự vô lễ của cô, bà ta cười khẽ, sau đó nói nhỏ.
“Dì gọi cho con cũng là vì chuyện của Uyển Nhu, con hẳn là đã biết chứ?”
“Thì sao? Cô ta treo cổ tự tử thì liên quan gì đến tôi?”
Ở đầu dây bên kia, Lạc Yến phải tự chủ lắm mới có thể duy trì sự dịu dàng của bản thân. Trước đây Ngụy Ngôn Diễm không thích bà ta là thật, nhưng không bao giờ đứa con gái của vợ cả này lại không cho bà mặt mũi đến mức như thế.
Chỉ có điều, vì tương lai lâu dài, bà ta chỉ có thể nhịn xuống. Lạc Yến biết bản thân phải khiến cho người khác cảm thấy hai mẹ con họ đáng thương, cho rằng Ngụy Ngôn Diễm điêu ngoa tùy hứng ỷ thế hiếp người hết mức thì hai mẹ con họ mơi có thể danh chính ngôn thuận đạp đổ Ngụy Ngôn Diễm.
“Ngôn Diễm, dì biết con có thành ý với mẹ con dì...”
“Bà biết thì tốt.” Sống lại rồi, còn muốn cô nể nang mặt mũi của người ta nữa sao? Vậy thì cũng quá phí một kiếp trùng sinh của cô rồi.
Lạc Yến cười đến miệng cũng méo xệch, bà ta giả bộ ho vài tiếng rồi mới nói tiếp.
“Con có thể nhẹ nhàng với con bé được không, Ngôn Diễm, chúng ta sống hòa bình, như vậy thì Ngụy gia mới an ổn. Con nể tình dì, có thể tha thứ cho con bé, và nhờ Phó tổng dơ cao đánh khẽ được không? Hiện tại cha con đang mệt mỏi vì chuyện làm ăn, nếu như Phó tổng không đồng ý tiếp tục hợp tác, nhất định Ngụy gia chúng ta sẽ gặp chuyện. Trên người con vẫn còn chảy dòng máu của Ngụy gia, không lẽ con trơ mắt nhìn cha con vất vả hay sao?”
Ngụy Ngôn Diễm cảm thấy bà ta đúng là kẻ nực cười, đến người làm trong nhà cũng biết ông ta đối xử chẳng ra gì với cô, bây giờ bà ta lại muốn dùng tình cha con để muốn cô khuyên Phó Trạch Dương sao? Bà ta lấy quyền gì kia chứ?
“Tại sao tôi phải nể mặt dì? Mặt mũi của dì lớn thế sao?”
Lạc Yến thực sự đã không chịu được nữa rồi, bà ta hằn học đáp lại.
“Sao con có thể làm như vậy kia chứ? Con không phải người Ngụy gia sao?”
Cô cười khẩy.
“Trước thì phải, nhưng bây giờ tôi là người nhà họ Phó rồi, sao tôi phải quan tâm tới sống chết của mấy người?”
Đáp lại Lạc Yến là tiếng tút tút ngân dài. Bà ta tức đến nỗi dơ tay tát thẳng vào mặt cô trợ lí ở bên cạnh, lồng ngực bà ta phập phồng đến mức không chịu được.
“Con nhỏ khốn kiếp đó dám chống đối tôi, khốn nạn mà!”
Trợ lí ăn đau đứng nấp vào một bên, cô bé ấy đưa tay bưng mặt, chỉ dám run lẩy bẩy.
-----
Sau khi làm cho Lạc Yến tức giận xong, Ngụy Ngôn Diễm cảm thấy vô cùng thoải mái, cô có cảm giác đêm nay bản thân có thể ngủ thật ngon giấc rồi.
Nằm xuống giường mềm, bầu trời ngoài kia bắt đầu đổ cơn mưa, trời nổi gió rồi, không biết tình hình Ngụy gia bên kia đang gà bay chó sủa tới mức nào.
Thế nhưng trời về đêm chưa được bao lâu, giấc ngủ của cô cũng chưa được sâu cô đã cảm thấy bản thân không thể cựa quậy được. Có ai đó đang ôm chặt cứng khiến cho cô ngủ cũng khó thở.
Ngụy Ngôn Diễm mở mắt ra, cô trợn mắt lên nhìn tên đàn ông vốn đang nằm giường bên kia nay lại chạy sang giường cô để ngủ. Mà Phó tổng còn rất vô tội nói rằng.
“Vợ ơi, anh ngủ một mình không được, anh sợ ma.”