Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 25: Ngu dốt




Định Quốc công – Chu Mây là đồng hương của thái tổ, đã từng theo sát bên thái tổ. Khi mang binh đánh giặc gần như chưa từng thất bại, cũng không phải là do ông tài hoa cỡ nào mà là do may mắn.

Chu Mây về mặt mưu kế thì cũng bình thường, không đọc được mấy sách thậm chí chữ nghĩa cũng không quá tinh tường, tấu chương ông dâng lên đều là do sư gia nghĩ thay. Nhưng ông ấy có phúc vận hơn người, khi ông coi thành thì thường không đụng phải quân chủ lực của địch. Mà khi đi chiến đấu thì không hiểu sao chủ tướng của đối phương lại lạc đường, bị bệnh, hoặc là bị tướng sĩ dưới trướng làm phản.

Vận số may mắn đến mức Cao tổ đã tán thưởng mà đặt cho ông cái tên 'Phúc tướng.'

Người có phúc không cần quá bận tâm, ông cứ như vậy một đường vững vàng, số may đến mức phần lớn nhóm công thần, huân quý năm đó đều đã qua đời mà ông vẫn còn cao thọ. Con cháu ngập cả sảnh đường, phúc lộc song toàn, chả mấy nữa là tước vị này cũng thuận lợi truyền lại cho đời sau.

Chu Giáng thấy tổ phụ và phụ thân tới cũng có chút kinh ngạc, vội vàng đứng lên muốn hành lễ.

Chu Quốc công ấn ấn chân của hắn, vẻ mặt khá là ôn hòa nói: "Thôi nằm đi, không cần đa lễ, ta biết chân ngươi đang bị thương."

Chu Giáng mơ hồ đoán được tổ phụ đến hẳn là có chuyện nghiêm túc muốn nói, nhìn Thanh Ngọc dâng trà xong liền để các nàng lui xuống.

Chu Quốc công nhìn đứa cháu này, thần sắc cũng hơi có chút phức tạp. Đứa nhỏ này tuy cũng là cháu ruột, nhưng lại không phải con của trưởng tử. Ngày trước ông cảm thấy hắn tư chất cũng thường thường, mà bây giờ xem ra lại phảng phất có chút tiền đồ, nhưng bản năng tự nhiên này còn không biết là phúc hay họa.

Ông dùng thần sắc ôn hòa nói: "Chuyện Chiêu Tín Hầu – Vân Hầu gia mở tiệc ngắm hoa có lẽ ngươi cũng đã biết. Nhưng lúc đó, hắn cố ý mở tiệc ngắm hoa vào đúng ngày Tuần Dương Quận vương được tấn phong chỉ vì giúp ngươi hả giận, ngươi có biết không?"

Chu Giáng lắc lắc đầu: "Hắn không nói với con, nhưng Trinh ca nhi trước giờ làm việc đều tùy hứng, cũng không chịu nghe lời khuyên... May là có Hoàng thượng tới, nếu không sợ là Cơ Hoài Thanh sẽ cười chết mất."

Chu Quốc công nghe lời nói vẫn tràn đầy tâm tư trẻ con, than thở trong lòng, ông biết Chiêu Tín Hầu và Chu Giáng quan hệ rất tốt nên cũng không hẳn là không vừa ý tấm lòng này của hắn, lắc đầu nói: "Hoàng thượng đến tiệc ngắm hoa, cho Chiêu Tín Hầu mặt mũi lớn lao rồi lại muốn lấy một người từ Hầu phủ, Chương Diễm, ngươi có nghe nói tới chưa?"

Chu Giáng ngẩn ra: "Đã từng gặp qua, đó không phải vị thanh y quân sư kia sao? Ngày trước trưởng Công chúa đặc biệt tin tưởng vào hắn, nghe đồn là tinh thông quân vụ, mưu trí vô song, trưởng Công chúa thường để hắn dạy Trinh ca nhi chơi cờ. Nhưng khi đó Vân Thám Hoa không thích hắn nên cũng không để hắn qua chỗ Trinh ca nhi, con cũng chỉ gặp qua một hai lần."

Chu Quốc công nói: "Định Tương trưởng Công chúa ngày trước nhiều lần lập được kỳ công, chuyện này không thể không kể tới công của quân sư. Bây giờ Hoàng thượng thành lập phòng quân cơ, đại thần thuộc phòng quân cơ không phải người bình thường, không có quan chức, chọn lựa từ trong Lục bộ ra mấy người lên ngự tiền làm việc, không có cấp bậc cũng không có bổng lộc. Nay Chương Diễm đã đến phòng quân cơ làm tham mưu cho quân vụ, mà người người đều biết phòng quân cơ này chính là cơ quan mấu chốt. Hắn vừa tới đã trực tiếp chưởng quản bộ ngành này, ở dưới trướng thiên tử mà quản lý, điều hành binh mã thiên hạ, cho nên ngay cả Binh bộ Thượng thư cũng không thể đụng đến hắn."

Chu Giáng hơi có chút mờ mịt: "Hoàng thượng thế này là có ý trọng dụng người của Trinh ca nhi đi?"

Phụ thân hắn ở bên cạnh kinh ngạc, chỉ tiếc mài sắt không thành thép: "Ngu dốt! Đây là đoạt đi cánh tay đắc lực của Chiêu Tín Hầu! Chiêu này của Hoàng thượng thực lợi hại, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là người cấp mặt mũi cho Chiêu Tín Hầu, nhưng lại không biết người mà trưởng Công chúa để lại cho hắn đã bị Hoàng thượng dễ dàng lấy đi. Ngươi vốn không biết, sau khi trưởng Công chúa thành thân thì quân đội trong tay nàng gần như tất cả đều do Chương Diễm chỉ huy!"

Sắc mặt Chu Giáng thay đổi.

Chu quốc công vỗ vỗ mu bàn tay phụ thân Chu Giáng: "Vị Bệ hạ này của chúng ta, cấp bách thu hồi binh mã cũng là vì thiên hạ, mưu lược này cũng tinh thông tuyệt đỉnh. Phòng quân cơ được thành lập, toàn bộ người bên trong đều là người Bệ hạ cực kỳ tin dùng. Mấy vị tể tướng cũng nhận ra, là người muốn vòng qua nội các để điều động quân chế nhưng lại không có cách nào khuyên can, dù sao đã mang tên tuổi thuộc phòng quân cơ rồi phía nội các cũng sẽ không tiện xen vào."

"Mà ta đoán, người của phòng quân cơ mỗi ngày đều có thể tấn kiến Bệ hạ, soạn chỉ dụ, tổng hợp tấu chương... Ban đầu chỉ là tham gia chuyện quân vụ, nhưng chuyện quân cơ đại sự có dính dáng tới rất nhiều thứ, tương lai dĩ nhiên là có thể tham nghị vào những chính sách quan trọng, tuyệt đối chính là tay nắm thực quyền!"

"Chiêu Tín Hầu còn nhỏ, không sai khiến được Chương Diễm, nếu Chương Diễm trung thành với Chiêu Tín Hầu thì cũng thôi nhưng đằng này lại không thể khống chế được hắn, huống hồ đây còn là sự mê hoặc quá lớn. Chương Diễm này là người có dã tâm rất lớn, chiêu này của Bệ hạ chính là đúng với mong muốn của hắn, bất quá hắn cũng là biết thời biết thế, nhất cử lưỡng tiện, hơn nữa..."

Ông ý tứ sâu xa liếc nhìn Chu Giáng: "Người người đều biết, Chiêu Tín Hầu vì nhà chúng ta mà ra mặt đắc tội với Tuần Dương Quận vương. Không biết thì chỉ nói là hắn tính tình trẻ con, chúng ta cũng vẫn có thể nói rằng đây là chuyện của bọn nhỏ, hành động theo cảm tính. Nhưng giờ Hoàng thượng đã ra mặt, cơ bản thì phủ Quốc công nhà chúng ta chỉ có thể nhận lấy ân sâu này từ Hoàng thượng, nhận ân tình của Chiêu Tín Hầu."

Trong lòng Chu Giáng chấn động, hồ đồ nhìn về phía Chu quốc công: "Ý của tổ phụ là con không nên thân cận với hắn nữa ư? Nhưng hắn là vì con mà ra mặt, nghĩa khí sâu nặng..."

Chu quốc công lắc lắc đầu: "Ta chưa nói kêu ngươi rời xa hắn, nói nhiều ngươi cũng không hiểu. Ngươi chỉ cần làm theo bản tâm là được, nếu hai ngươi không đòi hỏi gì cứ sống như vậy cũng xem như có tiền đồ."

Phụ thân Chu Giáng hung hăng trừng mắt với hắn, nhìn Quốc công cười làm lành: "Là hài tử quá mức ngu độn, phụ thân bớt giận."

Chu quốc công thở dài, nở nụ cười: "Không cần chỉ trích hắn, Hoàng thượng là người thông minh kín đáo, cũng không thích thần tử quá mức thông minh, mưu kế. Chiêu Tín Hầu và hắn ngây thơ hồn nhiên lại không mang lòng dạ sâu xa, như vậy lại vừa mắt Hoàng thượng. Nếu một mực xu nịnh, nói hùa theo nhóm công tử tôn thất e là đến lúc đó lại thành ra biến lợn lành thành lợn què. Coi như có sai thì nhận đi, mấy chuyện cơ xảo của chúng ta, sợ là Bệ hạ liếc mắt một cái đã nhìn thấu."

Ông thở dài một cái, phảng phất như thấy được năm tháng quá khứ, híp mắt nói: "Người người đều nói là ta có phúc, chẳng cần bận tâm nhưng nào biết được đời ta đi đến ngày hôm nay có bao nhiêu nơm nớp lo sợ. Hoàng thượng và cao tổ đều là mạch chính, kế thừa mọi thiên tư dĩnh ngộ, tâm cơ khó dò, thiên ý làm sao có thể đoán được a."

Lòng Chu Giáng vừa hạ xuống lại nhìn về phía Chu quốc công, vẻ ông ôn hòa nhìn hắn: "Tử Đồng, ngươi không có ý xấu mà đây ngược lại là chuyện vô cùng tốt. Ngươi chỉ cần nhớ tới, vị trí Chiêu Tín Hầu này rất gần với nguy hiểm, nhưng nếu thuận theo Bệ hạ nhận được quanh vinh thì cũng có thể phúc lộc song toàn mà sống đến già. Chỉ là, ngươi không thể có ý đồ không an phận, Hoàng thượng không có hoàng tử, sớm muộn gì ngài cũng sẽ chọn người thân cận để củng cố ngôi vị. Nhưng hiện tại Bệ hạ đang ở tuổi xuân thu chính thịnh, bởi vậy ngươi và Chiêu Tín Hầu chỉ cần ngoan ngoãn làm chính mình là tốt rồi."

Chu Giáng mờ mịt: "Cái gì gọi là làm chính mình?"

Chu lão gia gõ lên đầu hắn: "Chính là nên ăn chơi, vui đùa một chút, làm một vị thiếu gia công tử bột, không làm mấy chuyện đứng đắn là được rồi!"

Chu Giáng ngoác to miệng: "A?" Thiên hạ còn có chuyện tốt thế này?!

Chu quốc công nhìn hắn, càng ngày vẻ mặt càng ôn hòa: "Ta đã nói chuyện với phụ thân ngươi, mỗi tháng cho ngươi tiền tiêu vặt nhiều gấp ba. Ngươi cứ việc vui vẻ ở bên Hầu gia, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, cứ tùy ý."

Chu Giáng ngơ ngác, Chu quốc công liền vỗ vỗ bờ vai hắn cười nói: "Chỉ mong ngươi ngốc một chút, không tai không họa. Sống cuộc đời bình thường ngu ngốc mới là phúc khí của ngươi, bây giờ xem ra, ngươi ngược lại là có chút giống ta." Ông quay đầu dặn dò đứa con thứ: "Việc kết hôn của Tử Đồng cũng cần nghiêm túc cân nhắc, ngươi và phu nhân phải nhớ rõ, chuyện kết hôn của hắn ta và mẫu thân ngươi đã có suy tính, vạn lần không thể làm hỏng chuyện —— ta nghe mẫu thân ngươi nói phu nhân ngươi đã có chút dự định, nhất định không thể làm xằng bậy."

Chu Quốc công sau khi phân phó xong, nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của Chu Giáng chỉ nghĩ là hắn vui mừng quá mức. Dù sao thì hắn vốn đã là một công tử bột, giờ có thể thỏa thích sống phóng túng chẳng phải sẽ càng vui vẻ sao? Ông vỗ vỗ bả vai hắn, nở nụ cười, đứng lên cùng con trai ra ngoài, muốn tỉ mỉ xử lý việc kết hôn của đứa cháu này.

Sau một lát, Bích Tỳ vui vẻ đi vào cười nói: "Hôm nay Quốc công gia nghĩ thế nào mà lại đến thăm công tử vậy? Đúng rồi, lão phu nhân cũng mới đưa người lại đây, còn mang qua rất nhiều vật dụng muốn chúng ta làm cho ngươi mấy bộ đồ tốt. Người nói là bây giờ công tử phải ra ngoài xã giao thường xuyên, cần mặc đồ có thể diện một chút. Ta nghe nói ngay cả người bên đại phu nhân cũng không có, vừa rồi người hầu bên người nàng đi qua nhìn thấy, sắc mặt rất khó coi, hahaha."

Chu Giáng ngơ ngác ngồi đó, tựa như cái gì cũng không nghe được.

Làm chính mình —— là cái gì cũng không cần làm sao?

Hắn không cần dụng tâm đọc sách nữa, không cần tập tành võ nghệ, cũng không cần đền đáp đất nước, không cần có bất kỳ tài hoa gì. Chỉ cần ở trước mặt Hoàng thượng, dưới cái nhìn của trưởng bối sống phóng túng, vui vẻ, làm một kẻ con ông cháu cha vui vẻ nhất là tốt rồi.

Bậc cha chú bọn họ đã hoàn thành chuyện kiến công lập nghiệp. Mà bọn hắn lại chỉ cần vui vẻ hưởng phúc dưới sự che chở của cha mẹ, hoàn thành sứ mệnh nối dõi gia tộc là được. Đây chính không bệnh không họa vẫn hưởng công danh.

Ngày trước, hắn vừa nghe tới việc phải đến những gia tộc có tiếng là học giỏi liền đau đầu. Muốn hắn luyện chữ, học thuộc sách hắn lại giả bộ bệnh, làm cả mười mấy ngày cũng không luyện được một tấm đại tự, lặng lẽ để gã sai vặt làm thay mình. Bây giờ, trưởng bối từng khiến lòng hắn tràn đầy sợ hãi bỗng nhiên nói cho hắn biết, tất cả những thứ này hắn đều không cần làm. Thứ hắn cảm nhận được không phải là sự giải thoát và thả lỏng mà trái lại là cảm thấy kinh hoảng.

Hắn đường đường là nam nhi tám thước, tứ chi kiện toàn, còn chưa cập quan mà đã muốn hắn phải sống cuộc đời như vậy?

Vân Trinh, có phải là đã sớm biết chuyện này?

Hắn còn nhỏ tuổi hơn mình, có phải trước khi chết Định Tương trưởng Công chúa cũng đã nói gì với hắn hay không? Hắn không còn cha mẹ, không còn chỗ nương tựa, tuy rằng Hoàng thượng sủng ái nhưng biết đâu cũng chỉ là làm dáng, đề phòng hắn.

Sau khi ra hiếu, Vân Trinh không hiểu sao có chút xa lánh, ở trong cung lại luôn giấu tài, còn có kỹ nghệ bắn cung không biết học được từ khi nào.

Thế nhưng mặc dù là như vậy, tính tình của hắn vẫn có mặt bốc đồng, bởi vậy hắn vẫn cố ý tổ chức tiệc ngắm hoa cạnh tranh với Cơ Hoài Thanh. Không ai muốn đắc tội với đám công tử tôn thất có thể sẽ trở thành Thái tử, nhưng hắn vẫn làm, bởi vì hắn biết Hoàng thượng sẽ vui khi thấy hắn đắc tội với những người đó.

Hắn thậm chí còn mượn tiệc ngắm hoa, thuận theo tự nhiên đem người quan trọng nhất mà Định Tương trưởng Công chúa để lại cho hắn đưa cho Hoàng thượng. Đây, rõ ràng là tỏ thái độ cống hiến.

Như vậy hắn chỉ có thể dựa vào Hoàng thượng, sinh tử, quang vinh, lăng nhục tất cả phụ thuộc vào ý nghĩ của Hoàng thượng.

Hắn đánh cuộc tất thảy mọi thứ, một khi thua, cũng chính là đánh mất tất cả.

Trong lòng Chu Giáng bỗng nhiên thấy thật đau đớn, hắn ngồi trên giường, rơi nước mắt.

Vị công tử bột vô lại ngày xưa, ngày hôm ấy bỗng nhiên trưởng thành, lại phát hiện lớn lên là chuyện khiến người ta đau đớn và bất đắc dĩ như vậy.