Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 26




Hoàng đế thành lập Quân Cơ Xử, hiển nhiên là muốn ra tay với quân chế, người quản lí lại là mưu sĩ của Định Tương trưởng công chúa ngày xưa, Thanh Y quân sư Chương Diễm tiếng tăm lừng lẫy.

Triều đình bị Quân Cơ Xử mới thành lập này làm cho chấn động, đám thừa tướng Nội Các trằn trọc khó có yên vì quyền lực của mình bị phân chia, đám đại thần không có căn cơ ở Lục Bộ lại bắt đầu luồn cúi Quân Cơ Xử, mà vô số phiên vương trên đất phong đều nhận được công báo của thám tử mà mình xếp vào trong kinh, bắt đầu triệu tập mưu sĩ, thương nghị đối sách.

Có người thấy được suy yếu, có người thấy được kỳ ngộ, có người thấy được nguy hiểm, có người thấy được quyền lực.

Vân Trinh lại không biết mình đưa ra một Chương Diễm khiến vô số người ở sau lưng suy nghĩ thế nào. Mỗi ngày hắn vẫn vào cung học đúng giờ, vẫn thu mình khiêm tốn, làm như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của tất cả các học sinh.
Chu Giáng không có ở đây, hắn dứt khoát dùng phần lớn thời gian ở Văn Tâm Điện ăn ké, sau khi thành lập Quân Cơ Xử, mấy ngày liên tiếp Cơ Băng Nguyên đều ở trắc điện bàn chuyện với mấy vị đại thần quân cơ, bình thường qua thời gian dùng cơm mới về điện.

Còn cố ý dặn dò để Vân Trinh tự ăn cơm trước.

Vân Trinh ăn đồ trong cung đình say sưa ngon lành. Nhưng hắn lại thấy được Thanh Tùng. Thanh Tùng nhìn thấy hắn liền quỳ xuống: “Bệ hạ biết nô tỳ sai lầm, đã trách phạt rồi, được bệ hạ khai ân cho ở lại Thể Nhân Cung làm việc.”

Vân Trinh nhíu mày, có chút bất ngờ, hỏi hắn ta: “Vậy sư phụ ngươi đâu?”

Thanh Tùng nói: “Sư phụ bị phạt bổng một năm, giáng cấp.”

Vân Trinh nhìn hắn ta nước mắt rưng rưng, chỉ cảm thấy buồn cười, lại đùa hỏi hắn ta mấy chuyện ở quên, biết từ nhỏ hắn ta đã bị bán đi, sớm không nhớ rõ chuyện trong nhà, ngược lại cũng có chút thương hại, thưởng hắn ta rất nhiều vụn bạc, ăn xong liền về trắc điện ngủ.
Buổi chiều lúc đi học, Chu Giáng vẫn không đến, Vân Trinh ngồi trong góc nghe giảng câu được câu không, trong lòng tính chỉ còn ba năm nữa, Hoàng Thượng sẽ lập ra Thái tử, liền không cần vào cung học nữa, bởi vì đại quân tộc Bắc Tiết áp cảnh, liên tiếp đánh hạ ba thành, biên quan báo nguy.

Lúc ấy Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, Thái tử giám quốc. Đời thứ nhất là Cơ Hoài Thanh, đời thứ hai là Cơ Hoài Tố.

Về sau Cơ Băng Nguyên đánh lui đại quân tộc Bắc Tiết, tộc Bắc Tiết không thể không cầu hoà. Nhưng về sau Cơ Băng Nguyên lại bị thương mất tích trên chiến trường, nước không thể một ngày không có vua, sau khi thực sự không tìm thấy, chư vị quân cơ đại thần chỉ có thể tuyên bố Hoàng Thượng hoăng với bên ngoài, cũng lấy di chỉ của Cơ Băng Nguyên ra, nâng Thái tử lên kế vị, lại ký hòa ước tộc Bắc Tiết, để tộc Bắc Tiết mỗi năm tiến cống bồi thường, lúc này thiên hạ mới thái bình.
Sau đó là mình chết.

Cho dù là đời nào, Thái tử mới nhậm chức đều thề thốt công bố mình chỉ giám quốc tạm thời trước mặt các quân cơ đại thần, nhất định sẽ tìm tiên đế Cơ Băng Nguyên về.

Nhưng ai cũng không tìm được.

Có lão tướng đồn rằng Bệ hạ cả đời anh kiệt, trúng tên độc trên chiến trường, độc mãn tính lúc nào cũng có thể phát tác, vô cùng suy yếu, Hoàng đế chính là kiêu hùng, không muốn suy yếu đến chết trước mặt người khác, thế là tự dẫn theo mấy thân tín đến nơi khác lặng lẽ hoăng thệ, cũng có người nói Hoàng đế bị thích khách Bắc Tiết bắn tên độc đã qua đời, nhưng không tìm được thi thể, bởi vậy không dám phát tang.

Những lời đồn đãi này đều có một điểm giống nhau, chính là Hoàng Thượng trúng độc trên chiến trường.

Vân Trinh sờ bút lông, giống như đang rất nghiêm túc nghe giảng bài, thật ra trong lòng lại tính toán, cho nên hai đời trước Hoàng Thượng thành lập Quân Cơ Xử vào lúc này, cũng vì đã sớm biết được tộc Bắc Tiết ngo ngoe sao?

Hắn ngốc nghếch dùng cái nhìn của đời sau, ngược lại đã đoán được ý của Cơ Băng Nguyên, thiên hạ thái bình chưa được mấy năm, nhưng mấy năm này mưa thuận gió hoà, dân chúng cũng sinh sống sung túc, chỉ là quân chế các nơi hỗn loạn rườm rà, Cơ Băng Nguyên sửa lại quân chế, thu nạp quyền của phiên quân là một điều cực tốt.

Chỉ là hai đời trước Hoàng Thượng đều không đòi Chương Diễm của mình, hai đời trước Chương Diễm đều chờ đến khi hết tang kỳ, kết thúc công việc ở Hầu phủ để về quê.

Chỉ có đời này Hoàng Thượng bỗng nhiên đòi người.

Nguyên nhân đại khái cũng là bởi vì lúc hắn nhìn đám vịt kia, có thẳng thắn nói Chương Diễm chướng mắt mình, ý chí không có chỗ dùng sao?

Nên Hoàng thượng mới tiếc tài?

Hắn suy nghĩ miên man, lại không biết Mai học sĩ đã kết thúc việc giảng kinh dài dằng dặc của mình, sau khi sắp xếp bài luận xong mới run rẩy rời đi.

Hắn đang muốn thu dọn bút túi chuẩn bị trở về phủ, bên người loáng lên, lại là Cơ Hoài Tố ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười hỏi hắn: “Gần đây phủ của ta mới có đầu bếp mới, làm đồ ăn Giang Nam rất ngon, nghe nói Vân hầu gia thích ăn đồ Giang Nam, không biết đêm nay có thể vinh hạnh mời Vân hầu gia đến phủ ta uống rượu không?” Chiêu Tín Hầu đời trước – Vân thám hoa là người Giang Nam, nghe nói rất thích ăn đồ Giang Nam.

Vân Trinh đưa mắt nhìn nhìn gã, chẳng biết tại sao Cơ Hoài Tố lại như bị đôi mắt đen láy trong suốt kia nhìn thấu, không khỏi thấy chột dạ, bỗng nhiên dời mắt đi, cũng may đã lấy lại bình tĩnh, vẫn kiên định mỉm cười nhìn sang.

Vân Trinh cụp mắt nói: “Đa tạ Hoài Tố công tử, tối nay ta đã có lịch rồi.”

Cơ Hoài Tố cúi đầu xuống nhìn hắn, mặt mày tuấn tú: “Van hầu gia có tài bắn thần sầu, chắc là lòng ôm chí lớn, Hoài Tố cũng có chút vướng mắc trong việc tập bắn, muốn học hỏi Hầu gia.”

Vân Trinh x không muốn nghe.

Hắn đã nghe nói lúc trước Cơ Hoài Tố kiệm lời, bởi vậy cũng không hay nói chuyện với hắn, nhưng chính vì kiệm lời nên mấy câu hứa hẹn mới cực kì quý giá.

Ví dụ như quân với thần hòa hợp như cá với nước, đối xử như tim gan tay chân vân vân.

Nhưng thật ra gã vừa đăng cơ đã ban cho mình một chén “Hoàng Lương Chung”, cũng chỉ là một giấc chiêm bao quân thần, hư danh kim cổ, cũng chỉ là một vở kịch, kịch hết người đi.

Vân Trinh xếp bút mực vào túi xong thì đứng lên, Thanh Tùng đã cực kì biết điều chạy từ bên ngoài tới, tiếp nhận túi trong tay hắn, dẫn Vân Trinh ra ngoài.

Cơ Hoài Tố ngồi tại chỗ, chẳng biết tại sao lại cảm thấy buồn bực vô cớ.

Gã có vô số tự tin có thể lay động lôi kéo được đối phương, mà đối phương lại không muốn nghe một câu nào cả. Nhưng dù vậy, gã vẫn tràn đầy thương tiếc với hắn.

Là bởi vì biết hoàn cảnh khó khăn của mình, không ai có thể giúp đỡ giải trừ sao? Hắn cố gắng luyện tập tài bắn cung như vậy, lại ở phía dưới hoàng quyền, bất đắc dĩ nhường người mà mẫu thân để lại cho mình ra chỉ vì muốn bảo vệ bản thân.

Cơ Hoài Tố chưa từng muốn tiếp xúc, khát vọng một người nào như vậy.

Gã cảm thấy gã có thể hiểu được hắn, có lẽ hắn cũng giống như mình.

Những điều mong mà không được, những ý chí không có chỗ vươn lên kia, những bóng ma to lớn chật vật giãy giụa, trưởng thành dưới tình phụ tử, quân thần luân lí to lớn kia, dã tâm nóng cháy trong lòng khiến mình mất ngủ vô số đêm kia, chỉ có Vân Trinh mới có thể trải nghiệm.

Gã đứng lên, cụp mắt xuống, che giấu hết dã tâm bừng bừng và lòng ham muốn chiếm hữu.

Vân Trinh, gã chắc chắn phải có được.

Thật ra Vân Trinh cũng không hề thoải mái, nhưng hắn đã học được cách rời xa người và việc khiến mình không vui, cho dù là Chu Giáng rất có thể sau lần dưỡng thương này đã âm thầm qua lại với biểu muội, hay là Cơ Hoài Tố mặt ngoài bình tĩnh nhưng lại có dã tâm bừng bừng này.

Chu Giáng vô tâm, Cơ Hoài Tố lại có dã tâm quá lớn, lớn đến mức muốn cả thiên hạ.

Vân Trinh hắn không chơi nổi.

Hôm qua không phải là nay, những quyền thế lợi ích lúc trước mình khinh thường, bây giờ lại thành chỗ sinh tồn duy nhất để hắn dựa vào.

Hắn có việc mà hắn muốn làm, hắn không còn là tiểu hầu gia gửi gắm hết cả cuộc đời vào thành tựu của người khác, muốn giành lấy tình yêu của người khác nữa.

Chu Giáng nằm dưỡng thươngi trong phòng chán muốn chết, bảo gã sai vặt chờ đến lúc tan học thì đến Chiêu Tín Hầu phủ mời Vân Trinh, lại vồ hụt mấy ngày liên tiếp.

Chu Giáng tức giận mắng bọn sai vặt không làm được trò trống gì, lại tìm Phương Lộ Vân đến: “Đến Chiêu Tín Hầu phủ hỏi thăm xem gần đây Vân hầu gia đang bận việc gì? Cứ nói ta dưỡng thương trong phủ quá nhàm chán, xin hắn thương xót, có rảnh thì đến thăm ta.”

Phương Lộ Vân vẫn luôn kiệm lời, không nói nhiều mà chỉ gật đầu đi ra.

Không bao lâu sau, quả nhiên đã đến Chiêu Tín Hầu phủ, lại vồ hụt, hắn ta suy nghĩ một chút, kín đáo đưa cho sai vặt mấy đồng tiền để vào truyền lời.

Một lát sau Lệnh Hồ Dực đi ra, nhìn thấy Phương Lộ Vân thì vành mắt hơi ửng đỏ, nhưng không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm nay Hầu gia không ở trong phủ, có việc gì ngày mai lại đến đi.”

Phương Lộ Vân nói: “Tứ gia của chúng ta ở nhà dưỡng thương đến nhàm chán, muốn mời Hầu gia sang đó để trò chuyện, phiền ngươi có rảnh thì báo cho Hầu gia biết.”

Lệnh Hồ Dực lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay ta cũng không gặp được Hầu gia, không thể giúp, xin lỗi.”

Phương Lộ Vân lại nhìn hắn ta, chú ý tới hắn ta gầy đi không ít, cũng không nói cái gì, chỉ chút chắp tay: “Để ý là được, cảm ơn.” Nói xong liền gọn gàng linh hoạt xoay người rời đi.

Lệnh Hồ Dực nhìn hắn taxoay người rời đi, cắn cắn môi, bỗng nhiên nói: “Gần đây Hầu gia thích nghe nhạc, trước đó có gọi mấy ban nhạc nổi tiếng vào phủ hát, không thấy hài lòng lắm, cho nên mấy ngày nay đều đến các nhạc phường trong thành, nghe hết các bài nổi tiếng.”

Phương Lộ Vân quay đầu vái chào hắn ta: “Đa tạ.” Lệnh Hồ Dực vẫn còn giải thích: “Bình thường đêm khuya mới về, mà cũng không trở về thư phòng, ta chỉ ở thư phòng hầu hạ, ta không thể truyền lời được, nếu muốn tìm Hầu gia thì chỉ có thể đến nhạc phường tìm.”

Phương Lộ Vân nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu: “Biết rồi.”

“Nghe hát?” Chu Giáng có chút bất mãn nói: “Trinh ca nhi quên ta, lại đi nghe nhạc giải trí sao?” Bỗng nhiên lại thấy nghi ngờ: “Có phải là có người nào đến gần Trinh ca nhi không?” Vừa nghĩ tới có người thay thế mình, trở thành kẻ ăn chơi bên cạnh Vân Trinh, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, trong lòng như có hàng trăm con mèo đang cào: “Ngươi có nghe ngóng không?”

Phương Lộ Vân trầm ổn nói: “Mấy nhạc phường mà Hầu gia thường đến nghe nhạc đều nói Hầu gia đến một mình, chỉ dẫn theo tùy tùng, hơn nữa chỉ nghe hát, còn thường xuyên nghe mấy bài nổi tiếng nhất, hoặc tìm người hát hay nhất đến thay nhau, cũng không ăn gì cả, nhạc phường đều nói có lẽ Hầu gia thích nghe hát, giải sầu một chút thôi.”

Nghe thấy không có ai, Chu Giáng mới yên tâm hơn, nhưng vẫn có chút không hiểu: “Lúc trước không thấy Trinh ca nhi thích nghe khúc, chẳng lẽ túc trực bên linh cữu mấy năm, nhịn gần chết rồi?” Phương Lộ Vân nói: “Có phải là Thánh thượng phái Hầu gia xử lý chuyện gì không? Không phải sắp đến Thánh thọ rồi sao? Tiểu nhân thấy Hầu gia đi tìm nhạc phường, gánh hát, ca cơ, có lẽ là muốn chọn ban nhạc chúc thọ cho Hoàng Thượng đấy?”

Chu Giáng bỗng nhiên mừng rỡ: “Đúng thế! Chắc Trinh ca nhi muốn chúc thọ Hoàng thượng đây mà!” Trong lòng hắn ta cực kì vui vẻ, vô cùng hài lòng về Phương Lộ Vân, trước đó chỉ thuận tay muốn người này để giải vây cho Vân Trinh, nhưng sau khi dùng lại cảm thấy mọi chuyện thỏa đáng, kiệm lời ít nói, là người ổn định không biết giấu giếm, không khỏi khen: “Ngươi làm rất tốt, tháng này tăng thêm tiền thưởng cho ngươi.”

Trên mặt Phương Lộ Vân cũng không có vẻ đắc ý gì, chỉ không kiêu ngạo không tự ti hành lễ: “Cảm ơn thiếu gia đã thưởng.”

Chu Giáng càng cảm thấy hài lòng: “Nói như thế, ta cũng nên chuẩn bị mới được, ngươi hãy hỏi thăm xem ở đâu có bài hát mới lạ, cứ báo lên, đến lúc đó ta sẽ nghĩ kế cho Trinh ca nhi.”

Phương Lộ Vân cúi đầu lui xuống, Chu Giáng nằm ở trên giường, chốc lại nghĩ tại sao Vân Trinh còn chưa tới thăm mình, chốc lại lại lo lắng mình dưỡng thương xong, đám người ở học đường sẽ chen lấn nịnh nọt Trinh ca nhi, bạn chơi từ nhỏ như mình thì lại xa cách, bỗng chốc lại nghĩ đến bây giờ mình đang nghe lời chơi bời phóng túng, có thể chơi với Vân Trinh thoải mái hơn, nhưng nếu Trinh ca nhi không muốn thì sao?

Hàng trăm suy nghĩ hiện ra, khiến hắn ta cảm thấy phiền não rất lâu.

Nhưng vẫn không thấy Vân Trinh đến thăm mình.