Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 27




Đương nhiên là Vân Trinh vẫn còn đang nghe hát.

Hai thiếu nữ thướt tha để tóc trái đào, giống nhau như đúc đứng trên sân khấu, đây chính là một đôi tỷ muội song sinh rất hiếm có, các nàng cùng đi lên hát, tiếng như oanh hót, như gió xuân, du dương dễ nghe.

Vân Trinh lại suy nghĩ viển vông.

Bà chủ nhạc phường là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, họ Từ, người ta hay gọi là Từ phu nhân, sau khi hết một khúc, Từ phu nhân đi đến cười nói: “Ta biết Hầu gia yêu cầu cao, chắc là vẫn còn bất mãn? Nói thật, ba tiểu nha đầu này đã được ta dạy dỗ rất lâu, chỉ để dành đến lúc quan trọng, nếu Hầu gia vẫn chướng mắt, ta thật sự không còn cách nào.”

Vân Trinh quay đầu cười: “Vẫn kém hơn Chung Cổ Ti trong cung một chút.”

Từ phu nhân vỗ tay cười nói: “Ôi trời Hầu gia của ta, chỗ chúng ta là đâu chứ, sao dám so với trong cung? Nếu chỉ để tiêu khiển, Hầu gia cứ nói với ta rốt cuộc là muốn hiệu quả thế nào? Muốn đẹp? Muốn hát hay? Cứ phải nói cho ta biết mới được, chúng ta là người dân dã, mặc dù không dám so với Chung Cổ Ti, nhưng cũng kiến thức rộng rãi, ít nhiều có thể làm vài thứ mới mẻ cho Hầu gia nghe.”
Vân Trinh cười: “Ta cũng không biết muốn nghe cái gì, chính là để cho người ta nghe vào cảm thấy thư giãn.”

Từ phu nhân nói: “Hầu gia yêu cầu vậy thì cao quákhông phải mục đích nghe hát là để thư giãn sao? Như vậy mà Hầu gia còn không thỏa mãn thì quá khó khăn. Không biết Hầu gia muốn cho ai nghe?”

Vân Trinh nói: “Một vị trưởng bối mà ta rất tôn kính — bình thường y rất bận, ta sợ y mệt mỏi sinh bệnh, liền muốn để y giải sầu một chút, hơn nữa còn sắp đến sinh nhật y, cũng muốn chúc thọ…”

Từ phu nhân vỗ tay một cái: “Ồ! Hoá ra là vì trưởng bối, lại để Hầu gia tốn công như thế, vậy đúng là Hầu gia đã chọn sai phương hướng rồi, trưởng bối của Hầu gia ắt phải quyền cao chức trọng, bao nhiêu cái mới mẻ trên phố này lại không còn hiếm có với các quý nhân nữa, Hầu gia cứ tìm kiếm như thế, cũng chưa chắc có thể tìm được ai.”
“Nhưng Hầu gia có biết thải y ngu thân(*) không? Chúc thọ cho trưởng bối, đương nhiên là phải thành tâm, cho dù tự ngài hát một bài cũng rất tốt rồi, đương nhiên Hầu gia xuất thân cao quý, không thể tự mình làm mấy việc thấp kém như ca hát diễn kịch được, nhưng cũng có thể viết một chữ Thọ, múa kiếm, đánh đàn gì đó cũng cực kì thanh nhã, một tấm chân tình hiếm có, Hầu gia nói có đúng không?”

(*) Ý nói về sự hiếu thuận: cụ già 70 tuổi còn mặc quần áo nhiều màu đóng vai thành trẻ nhỏ để cho cha mẹ vui

Vân Trinh như có điều suy nghĩ: “Thải y ngu thân sao? Cũng thú vị đấy, ta sẽ suy nghĩ lại.”

Từ phu nhân tươi cười: “Nhưng mà hôm qua chỗ ta mới có một nhạc sĩ, đàn rất hay, tuy chưa đến mức để Hầu gia hài lòng, nhưng hay là cứ nghe một chút?”

Vân Trinh không để ý: “Được thôi.”
Từ phu nhân cười nói: “Hầu gia chờ một lát, nhạc công này thích đánh đàn qua rèm che, như thế mới có thể tập trung, còn xin Hầu gia thứ tội.”

Vân Trinh nói: “Mời đi, lúc đầu cũng chỉ để nghe âm thôi, không phải muốn nhìn người.”

Từ phu nhân cười một tiếng, dẫn hai tỷ muội kia xuống.

Quả nhiên không lâu sau có người đi vào phía sau rèm, nhìn dáng người thì là một nam tử trẻ tuổi cao lớn.

Nam tử ôm đàn ngồi xuống sau bàn, một lát sau bắt đầu đánh.

Chỉ mới có tiếng thứ nhất, Vân Trinh ngồi yên.

Tiếng đàn du dương réo rắt, cực kì êm tai, kể chuyện từ một năm bốn mùa đến rét cắt da cắt thịt.

Tiếng đàn khi thì giống như tuyết rơi hoa rụng, giống tiếng mưa rơi trên lá chuối xanh, khi thì như gió điện phá vỡ mây, sóng lớn bay lên không, rung động lòng người.

Nhân gian nóng lạnh, thế gian tang thương, phàm nhân trong đó đau khổ dày vò, ngàn vạn thất bại, vô số bất đắc dĩ, chỉ phải đau khổ chịu đựng trong cái lò luyện thế gian này.

Nhưng mà tiếng đàn lại đột nhiên chuyển hướng sang rộng rãi mênh mông, lại như có những vì sao lấp lánh rơi từ trên trời xuống, chin bằng cất cánh chín vạn dặm gió, biển sao không thể không đi, tiêu dao tự tại, ý chí to lớn.

Khúc đàn không hề dài, chỉ bằng một chén trà, rất nhanh đã kết thúc.

Vân Trinh kinh ngạc ngồi đó, giống như bị tiếng đàn làm cho rung động mất hồn.

Nhạc công ngồi ở bên trong, cũng không hề động đậy.

Vân Trinh chợt đứng lên, vội vàng phẩy tay áo bỏ đi, suýt nữa đυ.ng vào Từ phu nhân đang đi đến, Từ phu nhân cực kì kinh ngạc, vội vàng cúi người hành lễ: “Hầu gia có việc gấp phải đi sao?”

Vân Trinh không nói một lời, mấy tùy tùng sai vặt Hầu phủ đã sớm chen chúc lên, rời đi cùng hắn.

Trong lòng Từ phu nhân có quỷ, thấp thỏm đi vào sảnh, nhạc công đã sớm vén rèm lên, lẳng lặng ngồi sau đàn, thấy nàng ta đến thì giương mắt mỉm cười, quân tử như ngọc, ôn nhu nhã nhặn.

Từ phu nhân thấp thỏm nói: “Chuyện này… Cơ công tử… Hầu gia đi rồi.”

Người gảy đàn chính là Cơ Hoài Tố, gã khẽ cười: “Hắn khóc, ngươi thấy không?”

Vừa rồi Từ phu nhân nhìn thấy trên mặt Vân Trinh có nước mắt, càng thêm thấp thỏm: “Chuyện này không sao chứ? Cơ công tử, chúng ta làm ăn nhỏ, không chịu được quý nhân giận dữ…”

Cơ Hoài Tố cười nói: “Ngươi sợ cái gì, Vân hầu gia là người cực kì dễ tính, sao có thể tùy ý trút giận sang người khác.”

Từ phu nhân nào dám tin, nhưng người trước mắt cũng là công tử hoàng thất, huyết mạch chân long, nàng ta cũng không đắc tội nổi, đành phải thấp giọng nói: “Vậy hôm nay công tử đã đạt được mục đích chưa?”

Cơ Hoài Tố khẽ cười nói: “Đã đạt được mục đích rồi, ta rất hài lòng, tiền thù lao đã hứa trước đó, nhất định sẽ không thiếu cho phu nhân.”

Gã đứng dậy, vui vẻ đi ra ngoài, khúc nhạc hôm nay là do mình sáng tác, Vân Trinh nghe xong lại có thể rơi lệ, chẳng phải là hoàn toàn hiểu được tấm lòng của mình trong khúc nhạc đó sao, đúng là tri kỉ.

Vân Trinh không biết Cơ Hoài Tố đời trước vẫn luôn chướng mắt mình, đời này còn chưa kết bạn mà đối phương đã coi mình là tri kỉ rồi.

Từ khi bài nhạc đó vừa mới vang, hắn đã biết là ai đánh đàn.

Khúc nhạc này tên là “Hào phóng”, đây chính là khúc nhạc do Cơ Hoài Tố làm ra, kiếp trước mình đã nghe qua mấy lần, cảm thấy rất êm tai, nhưng hắn dốt đặc cán mai, cũng không nói được là hay ở đâu, Cơ Hoài Tố cũng không giải thích, hiển nhiên là khinh thường.

Văn nhân phổ nhạc đánh đàn, không phải núi đá trăng sáng, ở ẩn suối xanh thì chính là anh đào chuối tây, tuyết mai lạc cúc, gã lại rút kiếm chuyện bất công, mạnh mẽ sáng khoái, tung hoành ngang dọc — lúc trước ngay cả Hoàng Thượng nghe từ khúc của gã cũng thấy hay, sau khi hỏi tên khúc còn cười nó: “Hào phóng rộng rãi, có tài nhưng trưởng thành muộn, trong lòng kẻ này không tầm thường, hậu sinh khả uý.”

Nếu là khúc nhạc do chính Cơ Hoài Tố sáng tác, vậy đương nhiên người phía sau rèm chỉ có thể là Cơ Hoài Tố — lúc trước mình mong mà không được, bây giờ gã lại chủ động đàn một bài cho mình, kiếp trước mình đúng là tự rước lấy nhục, chỉ là bây giờ gã muốn lôi kéo mình mà hạ thấp đánh đàn như thế, thậm chí còn đàn khúc nhạc tặng vua cho tên công tử bột ăn chơi như mình nghe đầu tiên, sợ rằng trong lòng sẽ rất uất ức, sau này mà oán hận, còn không phải… Được thôi, cùng lắm là lại thêm một chén Hoàng Lương Chung.

Cũng không phải là mình chưa được hưởng.

Lúc trước nhiều ít tự cho là đúng như ẩn như hiện quá yêu, đều giống như Hoàng Lương cuối cùng kia hừng hực đốt cháy liệt hỏa một lần nữa trên người mình dấy lên, thiêu đốt hầu như không còn.

Vân Trinh mặt không biểu cảm, hờ hững lên xe trở về phủ.

Trong phủ cực kì náo nhiệt, viện Trung Nghĩa của Vân Trinh đang ầm ĩ, Vân Trinh có chút hiếu kỳ, xuống xe hỏi quản gia tới đón: “Sao trong phủ lại náo nhiệt như vậy?”

Quản gia cười nói: “Là viện Trung Nghĩa đang chọn ngựa, nghe nói là cho ai có thành tích tốt nhất chọn trước, bây giờ đám trẻ đang phấn khích lắm.”

Vân Trinh nhớ vài ngày trước đó có người đã hỏi hắn lúc học cưỡi ngựa là chia đám ngựa kiểu gì, hắn cực kỳ hào phóng cho mỗi người chọn một con, lão Vu chăm ngựa nghe vậy thì xông đến, đau lòng đến mức ồn ào nửa ngày với hắn, cuối cùng vẫn bị lão Lan dỗ về, còn cực kì không vừa lòng, lẩm bà lẩm bẩm: “Cái gì mà ngựa tốt phải xứng với anh hùng chứ, đám nhóc kia còn chưa mọc đủ lông, sao có thể tính là anh hùng gì!”

“Mỗi con ngựa đều đáng giá ngàn vàng, thế mà lại phải để đám oắt con kia chà đạp!”

“Ta biết Hầu gia muốn nuôi ra danh tướng, nhưng cũng không thể chà đạp ngựa tốt như vậy!”

“Đương nhiên là ta không nỡ! Con nào cũng là đứa trẻ tốt của ta!”

Cuối cùng cũng không biết lão Lan khuyên như thế nào, dù sao lão Vu không đến tìm hắn nữa, chắc là nghĩ thông suốt rồi.

Tướng quân không biết cưỡi ngựa, sao có thể gọi là tướng quân? Điều hắn muốn không phải quân nô, mà hắn muốn tướng quân. Kỵ binh quý giá nhất, cũng khó nuôi nhất, cố tình năm đó Định Tương trưởng công chúa có tiền có lương có ngựa, bởi vậy đã nuôi rất nhiều kỵ binh hùng dũng, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.

Xem ra hôm nay là ngày chọn ngựa phát thưởng, mấy ngày qua hắn bận rộn nên mới để mấy người lão Lan sắp xếp, rồi cũng quên khuấy mất, hắn mỉm cười đi vào trong viện, quả nhiên thấy bốn tổ đạt hạng nhất quý này đang thử ngựa trên sân tập.

Lão Vu đứng ở một bên, lúc thì quát lớn không cho phép quất roi quá mạnh, lát thì trấn an ngựa nhỏ bị hoảng sợ, còn bận rộn hơn người khác nhiều, các thiếu niên khác đều hâm mộ đứng ở một bên quan sát, trong mắt ai nấy đều có vẻ khát vọng.

Đây là ngựa ngàn dặm và ngựa chiến thích hợp nhất được chọn từ chuồng ngựa của Hoàng gia và Binh bộ, chỉ cần phủ Trưởng công chúa muốn là sẽ lập tức đưa tới con tốt nhất, cả một đời bách tính bình dân đều không thể với tới bảo mã trân quý, gia đình quý tộc bình thường cũng không nuôi nổi, bây giờ đám nhỏ lúc đầu đáng phải trở thành quân nô lại có cơ hội được cưỡi lên!

Điều này khiến hai mắt các thiếu niên toả sáng lấp lánh, giống như dính chặt vào trên những con ngựa kia. Mấy ngày nay bọn họ đều biết chủ tử tốn công sức bồi dưỡng bọn họ như vậy, đương nhiên là có mục đích, có tác dụng là được! Đáng lẽ ra ban đầu bọn họ đã phải trở thành lá chắn thịt, cu li đào chiến hào chôn thi thể trên chiến trường, bây giờ lại có một cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Nghe nói, Hầu gia sẽ còn chọn người giỏi nhất trong bọn họ để nhận làm con nuôi!

Con nuôi của Hầu gia, còn cần phải nói sao? Cho dù không bằng thiếu gia chính quy, nhưng ra ngoài cũng là thiếu gia Hầu phủ, đến lúc đó lấy vợ sinh con, hoàn toàn thoát khỏi thân phận quân nô, đây là con đường sáng sủa cỡ nào chứ!

Lúc Vân Trinh đi tới, tất cả các thiếu niên đều chuyển ánh mắt khát vọng sốt ruột về phía hắn, trong mắt có vẻ sùng bái và trung thành gần như cuồng nhiệt.

Vì Hầu gia đã cho bọn họ một con đường sáng sủa, bọn họ đồng ý quên mình phục vụ!