Chiến Thần Bất Bại

Chương 532: Phệ Hồn Diễm​​: Hồng Diệp​




Dù chưa phối hợp nhiều nhưng đám người này đều là thánh giả, lúc xuất thủ không khác nhau nhiều, gần như toàn bộ tạc đạn đều đánh trúng mục tiêu hình tam giác.

Bùm bùm bùm!

Cảnh tượng như mưa đập vào lá chuối, những quả cầu đồng vỡ vụn. Nhưng không có tiếng nổ như trong dự tính, cả chút ánh sáng cũng không xuất hiện, điều này làm cho mọi người ngẩn ra.

Giác quan của thánh giả cực kỳ nhạy cảm, họ cảm nhận được năng lượng ba động bên trong quả cầu nguy hiểm tới cực điểm. Chẳng ngờ một tiếng nổ gây thanh thế cũng không có. Lẽ nào mình bị ảo giác?

Mông Tháp không kiềm chế được bèn hô to: “Mau nhìn, ngọn lửa nhỏ kìa!”

Tinh thần mọi người rung lên, cẩn thận nhìn kỹ thì quả nhiên mỗi quả cầu bị vỡ đều bốc lên một ngọn lửa. Nhưng mọi người nhanh chóng thất vọng. Những ngọn lửa này gần như trong suốt, rất ảm đạm, mỗi ngọn chỉ bé như ngọn nến. Đúng là ngọn lửa nhỏ, thảo nào không ai chú ý cả.

Có tí lửa như thế mà muốn thiêu hủy toàn bộ cứ điểm khổng lồ thì phải đốt tới tháng nào năm nào đây?

Ai cũng nghĩ đến khả năng có sai lầm khi luyện chế tạc đạn. Cũng không ai ngạc nhiên, đại nhân mới bước vào thánh giai không lâu, có sai lầm cũng là rất bình thường.

Bỗng nhiên có người chú ý tới sắc mặt kỳ quái của Trịnh Vũ. Khuôn mặt đó vừa như là hưng phấn lại như kinh sợ, toàn thân run nhẹ. Người đó ngạc nhiên hỏi: “Lão Trịnh, ngươi làm sao vậy?”

“Kìa, những ngọn lửa kia rất đáng sợ!”

Trong tiếng của Trịnh Vũ hiện lên run rẩy. Y tu luyện hồn thuật loại đồng tử. Lúc nhìn thấy ngọn lửa nhỏ, y bất ngờ. Y vẫn theo thói quen dùng hồn thuật loại đồng tử liếc nhìn, lập tức ngây dại.

Trong mắt y, những ngọn lửa nhỏ giống như con côn trùng yêu dị đang điên cuồng gặm cứ điểm.

Rất lợi hại á?

Mọi người sửng sốt rồi quay lại nhìn thật kỹ cứ điểm lần nữa.

Vù!

Ngọn lửa yêu dị đột nhiên bốc cao, lúc này đã có chút rực rỡ hơn, trông như cầu vồng. Mà mục tiêu bọn họ công kích là khối hình tam giác đã lẳng lặng biến mất.

Tiểu Nhị mở cái dù ra, bỗng dưng trong mắt lóe lên tia mừng rỡ, hắn bỗng nhiên nhớ đến một đoạn trong ký ức vụn vặt của Quỷ Ngô.

Phía trên cứ điểm bí bảo có một lỗ thủng không có quy luật, trên mặt hình cầu hoàn chỉnh trơn nhẵn lại có một lỗ thủng bắt mắt, xấu xí tới đáng sợ.

Các thánh giả trên trời đều biến đổi sắc mặt.

Độ dày lồng năng lượng của cứ điểm hơn xa bọn họ tưởng tượng. Bọn họ đã làm rất tốt và cứ ngỡ sẽ có năng lượng kinh khủng bùng nổ, phải vậy mới có khả năng phá cái lồng năng lượng cực kỳ dày ra một lỗ hổng.

Thậm chí bọn họ còn không cảm nhận được chút năng lượng ba động nào…

Ngọn lửa kia rốt cuộc là cái gì…

Một vài vị có đầu óc thông minh hơn như Mông Tháp bắt đầu nghĩ rộng ra, nếu như ngọn lửa này dính vào hồn bảo thì…

Bọn họ không rét mà run khi nghĩ đến ý này.

Bên trong cứ điểm đã loạn rồi.

Diệp Thủ Tâm nhìn vết nứt đang không ngừng mở rộng, đầu óc thất hồn lạc phách, trên khuôn mặt không chút huyết sắc. Sĩ quan phụ tá đang điên cuồng tru lên: “Mau dập tắt ngọn lửa kia! Mau dập tắt ngọn lửa kia!”

Các loại công kích khác nhau đang điên cuồn đập vào ngọn lửa nhàn nhạt kia.

Trong lòng mọi người cực kỳ sợ hãi. Cứ điểm không bị phá vỡ mà lại tan nhanh như băng tuyết. Ngọn lửa kia không biết tên gì đang cháy lên rừng rực như một con quái vật đang cắn nuốt cứ điểm này.

Cho dù công kích thuộc tính gì mà đánh vào ngọn lửa đều như ném cát xuống biển, không còn tăm tích.

Sợ hãi cùng cực, bọn họ hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ biết liều mạng công kích cho đến lúc chân lực tiêu hao sạch sẽ mới ngồi phệt xuống đất.

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng một gã võ giả Quang Minh cũng sụp đổ. Gã thét lên chói tai bay thẳng ra ngoài. Gã phải bỏ nơi đây, bỏ cái địa ngục này.

Nhìn thấy gã đang bay khỏi lỗ thủng, một ngọn lửa yêu dị, đạm bạc đột nhiên lùi lại, thôn phệ tên võ giả Quang Minh. Trong nháy mắt, tên võ giả không kịp kêu lên thảm thiết đã biến mất không còn vết tích nào.

Bên trong cứ điểm, toàn bộ võ giả Quang Minh đều khiếp sợ.

Mặt không còn chút máu, chúng ngơ ngác nhìn ngọn lửa nhiều màu bốc lên trên đỉnh đầu. Đó là một con quái vật không nể nang gì, mãi mãi ăn không no!

Thánh giả trên bầu trời cũng bị một màn bên dưới làm cho sợ hãi, mặt cắt không chút máu.

Bọn họ không phải chưa từng giết người, không phải chưa nhìn thấy máu, nhưng thấy một màn đáng sợ vừa rồi làm cho tay lạnh chân run.

Võ giả binh đoàn Kiếm Quang giống như con thú nhốt trong lồng, bọn chúng hốt hoảng trốn vào các vị trí phòng thủ.

“Làm thế nào bây giờ?” Sĩ quan phụ tá hỏi Diệp Thủ Tâm, hàm răng của gã va vào nhau lập cập.

Cứ điểm bị thôn phệ với tốc độ kinh người. Toàn bộ binh đoàn Kiếm Quang dồn lại thành một đống, giống như con thú đợi làm thịt. Trên khuôn mặt mỗi tên đều là sợ hãi và tuyệt vọng. Bọn chúng biết khi cứ điểm bị thôn phệ xong là đến phiên mình. Ngọn lửa nhiều màu sẽ thôn phệ chúng sạch sẽ.

“Đầu hàng!” Sắc mặt Diệp Thủ Tâm tuy tái nhợt nhưng thần tình vẫn là một trong những người trấn định nhất.

“Đầu hàng hả?” Gã sĩ quan sửng sốt, ngay lập tức giận dữ hỏi dồn: “Sao lại đầu hàng? Chúng ta là Quang Minh võ hội…”

Diệp Thủ Tâm bình tĩnh nhìn gã, chẳng nói câu nào.

Gã sĩ quan nổi trận lôi đình, gã gào thét nhưng dần dà tiếng hét của gã càng nhỏ, cuối cùng lặng im, chán nản. Các binh sĩ xung quanh tuyệt vọng, không một ai còn ý chí chiến đấu, cả gã cũng không còn.

Hơn nữa, gã cũng không có biện pháp gì.

“Quyết định này là của ta, Thẩm Phán Chi Quang ta sẽ chịu.” Diệp Thủ Tâm thản nhiên nói.

Nòng cốt cao cấp đều phải tuyên thệ với Quang Minh võ hội, cái này giống như khế ước võ hồn. Nếu như phản bội sẽ bị Thẩm Phán Chi Quang nghiêm trị.

“Không, không đạo lý nào bắt một mình ông phải chịu hình phạt đó.” Sĩ quan phụ tá ngọ nguậy bật dậy, sinh khí đã trở lại trên khuôn mặt gã: “Trận này chúng ta đã thua, không có chút năng lực phản kháng. Tuy ta không phải là võ tướng cũng biết đây là sự sỉ nhục. Nếu như cả dũng khí đầu hàng vì binh sĩ cũng không có thì ta cũng chẳng thể tha thứ cho bản thân mình.”

Diệp Thủ Tâm nhìn sĩ quan phụ tá dưới quyền. Gã là con người rắn rỏi có tiếng trong phân hội hoàng kim thứ ba. Kỳ thực y không thích vị này, bởi y biết đối phương mới là người chân chính nắm quyền trong binh đoàn. Trên danh nghĩa y là binh đoàn trưởng nhưng kỳ thực chỉ là quản lý cấp cao hơn. May mà thông thường gã là người khiêm tốn, không tranh đấu, có chút tôn trọng với y.

Nhưng lúc này bản thân y có chút cảm phục với vị phó chỉ huy này.

Vì sinh mệnh thuộc hạ mà chịu sỉ nhục và nghiêm trị, dũng khí và nhiệt huyết này không phải ai cũng có.

Diệp Thủ Tâm gật đầu với gã, y lớn tiếng hét vang.

“Ta, Diệp Thủ Tâm, binh đoàn trưởng binh đoàn Kiếm Quang, đại biểu cho binh đoàn Kiếm Quang, xin đầu hàng!”

Gã chỉ huy phó cũng trầm giọng hét lên: “Ta, Mạc Lôi, phó đoàn trưởng binh đoàn Kiếm Quang, thay binh đoàn Kiếm Quang, xin đầu hàng!”

Ầm!

Ánh sáng màu trắng từ trong người phóng lên, bao phủ toàn thân hai người, đây là Thẩm Phán Chi Quang của Quang Minh võ hội. Khi võ giả Quang Minh vi phạm lời thề, Thẩm Phán Chi Quang sẽ xuất hiện. Khuôn mặt hai người vặn vẹo thống khổ. Võ hồn hai người bị thiêu đốt trong mảng ánh sáng kia.

"Đội trưởng!"

"Phó đoàn trưởng!"

Binh sĩ kinh hô, nhao nhao cả lên.

Các thánh giả trên không trung như từ trong mộng tỉnh lại. Bọn họ đều nhìn sang Đường Thiên.

“Đầu hàng hả?”

Đường Thiên cũng sửng sốt, hắn không thể ngờ binh đoàn của Quang Minh võ hội lại đầu hàng. Trong ý nghĩ của hắn, Quang Minh võ hội cực kỳ khó chơi, trong hoàn cảnh nào cũng tử chiến đến cùng. Không ngờ đối phương lại đầu hàng…

Khi Thẩm Phán Chi Quang trong cơ thể hai người kia phóng lên, Đường Thiên hiểu rõ đối phương đầu hàng thật sự, tình nguyện chịu hình phạt. Trong ánh sáng màu trắng kia, Đường Thiên cảm thấy được vị của khế ước võ hồn.

"Tiểu Nhị!"

Đường Thiên hô lên.

Trong lòng Tiểu Nhị rất không tình nguyện, lúc trước nó không ngờ hồn hỏa này có uy lực lớn như thế. Khi hồn hỏa biến thành ngọn lửa nhiều màu thì nó bỗng nhớ tới một ghi chép của Quỷ Ngô về loại hồn bảo kỳ lạ này.

Thôn phệ toàn bộ cứ điểm bí bảo, những hơn 2000 kiện bí bảo đã xảy ra tiến hóa.

Bây giờ ngọn lửa nhiều màu này có tên là Phệ Hồn Diễm.

Đây là một loại hồn bảo cực kỳ lạ lùng. Chỉ có Huyết Thánh giả mới tạo ra được hồn bảo cổ quái yêu dị như thế. Âm dương sinh hồn hỏa, hồn hỏa không ngừng tiến hóa phát triển là có thể luyện chế thành Phệ Hồn Diễm. Điểm quan trọng trong luyện chế Phệ Hồn Diễm là cần dùng bí bảo không ngừng nuôi nó để nó không ngừng tiến hóa.

Hấp thụ hơn 2000 kiện bí bảo khiến cho hồn trị Phệ Hồn Diễm đang tăng lên không ngừng, bây giờ đã được 180 điểm hồn trị, một chút nữa thôi là đạt 200 điểm.

Nếu như đột phát chướng ngại 200 điểm hồn trị thì Phệ Hồn Diễm sẽ tiến hóa một lần nữa.

Phệ Hồn Diễm thôn phệ võ hồn của võ giả cũng khiến nó có thể phát triển. Nếu như thôn phệ toàn bộ binh đoàn này thì chắc chắn nó sẽ tiến hóa.

Tiếc là đám binh sĩ này đã đầu hàng rồi…

Tiểu Nhị tặc lưỡi đáng tiếc. Đoạt xá châu từ trong người nó bay ra, từ từ chuyển động. Mới vừa rồi nó nhờ đoạt xá châu để khống chế Phệ Hồn Diễm, thôn phệ hết đám binh sĩ trốn đi kia.

Phệ Hồn Diễm bỗng dưng bị kiềm chế, ngay sau đó nó nhanh chóng thu nhỏ lại, màu sắc của nó càng thêm rực rỡ.

Những khuôn mặt hoảng hốt của binh sĩ binh đoàn Kiếm Quang cũng như hai luồng sáng trắng đang bao phủ Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi hiện ra trước mặt mọi người. Thẩm Phán Chi Quang không đoạt mạng người, nó đáng sợ nhất là làm cho người phản bội sống không bằng chết.

Tiểu Nhị khó chịu lắm, nó thấy Thẩm Phán Chi Quang đang diễu võ dương oai, trong lòng lại càng thêm khó chịu. Trong lòng Tiểu Nhị căn bản không chịu tiếp nhận mấy tên đầu hàng này, nhưng nó không thể cãi lại lệnh của Đường Thiên.

Đáng ghét thật!

Hai luồng Thẩm Phán Chi Quang càng lúc càng chói mắt, càng lúc càng làm cho Tiểu Nhị cảm thấy khó chịu. Nó hầm hừ, Đoạt xá châu phía trước nhẹ nhàng xoay động.

Bỗng nhiên Phệ Hồn Diễm lao về phía hai người kia, thôn phệ họ. Màn này làm cho đám người kinh hô ầm ĩ. Khi Phệ Hồn Diễm rời khỏi hai người kia thì họ đang hôn mê.

Phệ Hồn Diễm hóa thành ánh sáng bay vào bên trong Đoạt xá châu, Thẩm Phán Chi Quang trong cơ thể hai người đều bị Phệ Hồn Diễm thôn phệ hết.

Sắc mặt Tiểu Nhị sa sầm vô cùng, vẻ âm trầm càng lúc càng lớn. Tâm niệm vừa động, Đoạt xá châu liền biến mất.

Quang Minh võ hội đáng ghét, Thẩm Phán Chi Quang thật quái dị.