Chiến Thần Phong Vân

Chương 1680




Trái tim đã bị móc ra, Vương Lập Thành không thể nào sống.

Bọn họ, đã mất đi người cầm đầu, thực sự đại loan. Diệp Huyền Tần thừa dịp hỗn loạn, tăng nhanh thế tiến công.

Bắt giặc, bắt vua trước Thập Điện Vương Minh ngã xuống, Người Âm Ti, sĩ khí hạ thấp, không còn tâm tư chiến đấu.

Người của Diệp Huyền Tần bên này, thừa thắng truy kích, càng đánh càng mạnh.

Mà, Giờ khắc này, Mọi người đã nhận định Vương Lập Thành đã chết rồi, Cánh tay anh ta chợt run rẩy một hồi.

Tiếp theo, cánh tay chậm rãi móc một bình sứ nhỏ trong túi tiền.

Anh ta đổ nước bên trong bình nhỏ vào miệng.

Sau đó, một điều thần kỳ xảy ra.

Vết thương trên lồng ngực anh ta, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại.

Sắc mặt Vương Lập Thành cũng từ trắng xám chuyển thành hồng hào.

Đồng thời thực lực cũng khôi phục nhanh chóng, trong chớp mắt trở lại đỉnh cao.

Vương Lập Thành đứng dậy, vặn lưng giãn gân cốt: “Nước Tử Linh của chúa công, quả thực danh bất hư truyền!”

Vương Lập Thành vừa đứng lên, không khí hiện trường bỗng nhiên khựng lại, Tất cả mọi người, bao gồm cả người Âm Ti, đều nhìn anh ta giống như gặp quỷ.

Trái tim Vương Lập Thành đã bị móc ra.

Nhưng ông ta lại sống sót.

Thực sự kỳ lạ.

Đây là xác chết vùng dậy?

Ngay cả Diệp Huyền Tần cũng không nhịn được lấy làm kỳ lạ.

Thủ đoạn của người địa phủ, khủng bố như vậy! Vương Lập Thành mới vừa khôi phục, không chút do dự lại lao vào chiến trường. “Thần Soái, quả thực danh bất hư truyền!”

“Cậu giấu diếm được tất cả mọi người thực lựcthật sự của cậu.”

“Có điều, bây giờ thực lực thật sự cậu anh đã bị truyền ra, để tôi chống mắt lên xem cậu còn lá bài tẩy nào có thể chuyển bại thành thắng!”

“Hôm nay, cậu chắc chắn phải chết!”

Nhưng Diệp Huyền Tần lạnh lùng nở nụ cười: “Vậy cũng không hẳn?”

Có ý gì?

Anh ta vẫn còn có lá bài tẩy?

Một giây sau, Hơi thở của Diệp Huyền Tần cuồn cuộn như biển cả, đột nhiên tăng mạnh mấy phần.

Điều này nói lên, thực lực của Diệp Huyền Tần, lại đột phá rất nhiều.

Cái gì!

Con người Vương Lập Thành co rút nhanh, Diệp Huyền Tần vừa thể hiện ra, còn không phải thực lực thực sự của anh ta.

Vương Lập Thành rõ ràng cảm giác được, Diệp Huyền Tần thực lực chân thật, hơn mình xa!

Thật mạnh!

Trên Dương thế không có nhiều thiên tài địa bảo, sao bồi dưỡng nhóm người cường giả như vậy! Nội tâm anh ta lúc này có chút tan vỡ Diệp Huyền Tần lần này là triệt để bạo phát toàn lực, vững vàng khống chế thế cuộc của chiến trường.

Anh đùa cợt nói: “Nghe nói Thập Điện VươngMinh thực lực mạnh vô cùng, cuối cùng cũng chỉ đến như thế “Vừa rồi tôi còn muốn giữ lại thực lực thật sự để đánh giết, nhưng mà tôi nghĩ nhiều rồi.”

Diệp Huyền Tần rời xa chiến trường, dịch chuyển về hướng ngọn núi Thần.

Vương Lập Thành gào thét liên tục: “Muốn đến gần ngọn núi Thần, mơ tưởng hão huyền!”

“Hôm nay, dù tôi có bỏ mình, cũng phải làm thịt anht Vương Lập Thành lại từ trong túi móc ra bình sử, uống một hơi cạn sạch nước Tử Linh trong bình.

Khí lực của ông ta, đột nhiên tăng lên gấp mấy lần.

Thực lực của ông ta, càng tăng lên gấp bội. Có điều, lực lượng sinh mệnh của ông ta cũng đang trôi qua nhanh chóng, Ông ta lấy sức sống, đổi lấy thực lực bạo phát trong thời gian ngắn Thực lực của Vương Lập Thành cường thịnh liên tục, áp đảo Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần lại rơi vào tình trạng bị động.

Diệp Huyền Tần không khỏi âm thầm phỏng đoán, Âm Tị, đến tột cùng còn cất giữ bao nhiêu thần dược Năng lượng nước Tử Linh này mà cho quân đội Đại Hạ sử dụng, vậy thì hàng năm có thể cứu vớt hàng vạn mạng người, thậm chí tính mạng của mấy trăm ngàn tướng sĩ!

Vương Lập Thành áp chế Diệp Huyền Tân, ép anh rời xa ngọn núi Thần.

Râu Xồm đột nhiên hô: “Thần Soái, xin hỏi chỉ cần anh tới gần ngọn núi Thần, thì có thể nghịch chuyển thế cuộc.”

Râu Xồm nhìn ra Diệp Huyền Tần có ý định tới gân ngọn núi Thần, sinh ra nghi hoặc.

Ừ.

Diệp Huyền Tần gật đầu.

Râu Xồm nhếch miệng cười cười: “Thần Soái, tranh thủ thời gian”

“Tôi không dám hứa chắc năng lực của tôi có thể giúp anh tranh thủ thời gian bao lâu.”

Hả?

Anh ta chỉ là một ngụy Tuyệt Điện, làm sao có thể ngăn cản Vương Lập Thành bây giờ, vì chính mình tranh thủ thời gian?

Chẳng lẽ…

Diệp Huyền Tần con ngươi co rút nhanh, nhìn về phía Râu Xồm.