Chiến Thần Phong Vân

Chương 1681




Râu Xồm đột nhiên liều lĩnh nhằm về phía Vương Lập Thành, sau đó một chưởng vỗ vào đan điền của chính mình.

Anh ta muốn tự bạo căn cơ.

Vô liêm sỉ Vương Lập Thành dọa sợ, cũng mặc kệ Diệp Huyền Tần, xoay người muốn tránh thoát.

Có điều, Anh ta vẫn bị dư âm của bạo nổ căn cơ ảnh hưởng, tại chỗ phi ra ngoài, tương đối chật vật “Chỉ cần một mạng của tôi, đổi trận chiến này đại thắng, đáng giá”

Tiếng cười sang sảng của Râu Xôm, vang vọng thật lâu ở nơi đây. Mất đi một vị trung thần tướng sĩ, Tim Diệp Huyền Tần đau như bị đâm một nhát kiếm.

Có điều,Anh không được lãng phí thời gian, Đây là Râu Xồm dùng tính mạng của chính mình đổi lấy một chút thời gian cho anh, Anh nhất định phải quý trọng.

Diệp Huyền Tần bay vọt, chạy như bay hướng về ngọn núi Thần.

Vương Lập Thành gấp gáp hô liên tục: “Ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại cho tôi!”

“Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn cậu ta lai.”

“Nếu như cậu ta đến được ngọn núi Thần, chúng ta chắc chắn thất bại!”

Người Âm Ti cũng không cố đánh tiếp, dồn dập hướng về phía Diệp Huyền phía trước, mục đích chặn anh lại. Có điều, Diệp Huyền Tần một đường đấu đá lung tung, thần cản giết thần, Phật chặn giết Phật, Đám người này chỉ là người Âm Ti, bị Diệp Huyền Tần đánh bay.

Hiện trường, khốc liệt cực kỳ. Một đám người gầy gò như kiến, Sao chống đỡ được voi lớn!

Diệp Huyền Tần vọt tới dưới chân núi, nhảy lên một cái, nhảy lên đỉnh núi.

Đáng chết Vương Lập Thành nộ chửi một câu, cũng vọt về hướng đỉnh núi.Diệp Huyền Tần bò lên trên đỉnh núi, Chuyện thứ nhất chính là tản ra kình khí mà bốn vị lão tổ Tuyệt Điện truyền cho anh.

Kình khí vô cùng yếu ớt, Diệp Huyền Tần nhắm mắt lại, tinh tế cảm thu.

Có điều, anh không cảm thụ được một chút khác thường nào, Hiện trường cũng không có bất cứ điều gì dị thường.

Tình huống này là thế nào?

Bốn vị lão tổ Tuyệt Điện hẳn là đùa mình rồi, Để chắc chắn, Diệp Huyền Tần lại thay đổi một vị trí khác, bạo phát kình khí bốn vị lão tổ cho anh.

Vẫn không gây nên bất kỳ tiếng vọng nào.

Diệp Huyền Tần im lặng đến cực điểm, Bốn vị lão tổ Tuyệt Điện thật sự trêu ông đây? Thật tình không biết, Cái chuyện cười nho nhỏ của mấy người, Có thể trực tiếp quyết định vận mệnh của Đại Hạ. Nhìn Vương Lập Thành càng lúc càng đến gần Diệp Huyền Tân đầy mặt bất đắc dĩ. Bây giờ chỉ bằng vào thực lực.

Bản thân mình tuyệt đối không thể chiến thắng thực lực tăng vọt hai lần của Vương Lập Thành.

Hiện nay hy vọng duy nhất,Chính là hi vọng hiệu quả của nước Tử Linh mau chóng hạ xuống, đến lúc đó mình còn có một cơ hội chiến thắng.

Vương Lập Thành cười lạnh nói: “Hóa ra là phô trương thanh thế “

“Kể cả anh đến đỉnh ngọn núi Thần thì lại làm sao? Còn không không thay đổi được vận mệnh phải chết của anh!”

“Nạp mạng đi!”

Vương Lập Thành lo lắng phát sinh rắc rối, quyết định tốc chiến tốc thắng, hung hăng đánh về phía Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần đang muốn chống lại, Trong một hang núi ở bên cạnh, chợt nhảy ra một vệt bóng đen, lao thẳng về phía Vương Lập Thành.

Chờ thấy rõ dáng dấp của bóng đen kia, Tất cả mọi người ở đây đều giật mình.

Mẹ nó đây là cái gì vậy.

Con ho à?

Nhưng mà, chưa từng thấy con hổ nào lớn như vậy, Con mãnh hổ này, so với tầm vóc của Lạc Đà còn lớn hơn nhiều. Lông toàn thân giống như định thép, ào ào rung động.

Trên trán có chữ “Vương”, uy vũ bất phàm, khiến cho người người khiếp sợ Hổ Vương xuất hiện, Ai dám so tài!

Hổ Vương chạy giống như xe lửa trên đường cao Hung mãnh đánh vào người Vương Lập Thành.

Vương Lập Thành căn bản không hề đề phòng, Một người một hổ rơi xuống bên dưới ngọn núi.

Tiếng kêu của Vương Lập Thành thảm thiết, ở giữa không trung thật lâu vang vọng: “Mẹ kiếp đây là cái gì vậy!”

Từ đỉnh núi Thần rơi xuống bên dưới, Nếu là người bình thường sớm đã thành bùn nhão.

Nhưng, Vương Lập Thành không phải là người bình thường, mà là đỉnh phong, Ngay khi ông ta rơi xuống lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn Hổ Vương.

Thoạt nhìn nó cũng không bị tổn thương gì.

Mà Hổ Vương trời sinh da dày thịt béo, lúc hạ xuống điều chỉnh đúng tư thế, tốc độ chậm lại, Giống như một chút thương tích cũng không có!

Grừi Hổ Vương ngửa đầu rống về phía Diệp Huyền Tần một tiếng, dường như tranh công.