Chiến Thần Phong Vân

Chương 1698




Sát Lang hưng phấn nói: “Sao các anh cũng đến đây?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, bọn tôi đi theo hung thủ sát hại Vương Lập Thành đến đây.”

Độc Lang, Lão trưởng thôn và Chiến thần Côn Luân cũng theo đến đây, phát hiện ra là ba người Sát Lang thì Độc Lang liền nóng lòng hỏi: “Ba cặp chân băng lúc trước là của ba người à?”

Chân băng? Chân băng gì? Sát Lang ngẩn người ra.

Độc Lang nói: “Chính là là lớp băng đóng trên chân được tách ra ấy.” Sát Lang đột nhiên hiểu ra: “Đúng vậy, chính là chúng tôi để lại.”

Độc Lang nhìn ba người: “Đừng nói với tôi một trong các anh đã trở thành Tuyệt Điện rồi đấy chứ. Cũng chỉ có Tuyệt Điện mới có được khí tức dồi dào như vậy để làm tan lớp băng ra.”

Bất Chí cười kiêu ngạo: “Không sai. Ông đây đã đạt tới cảnh giới Tuyệt Điện rồi.”

“Chậc, có gì ghê gớm đâu chứ.” Lão trưởng thôn có chút bất mãn nói: “Cho dù cậu có trở thành thần tiên thì cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần trước mặt ta mà thôi!”

Bất Chí nói: “Haha, nghe chua chát quá vậy. Giờ đây tôi đã đạt đến Tuyệt Điện, còn ông chỉ mở ở cấp Vương, người nên cúi đầu xưng thần phải là ông mới đúng!”

Lão thôn trương nói: “Bất Chí, cậu đừng quên mất thân phận của mình! Năm đó cậu và tôi đi theo bên cạnh ông Bạch cống hiến sức lực cho ông ta thì tôi là chính quan, cậu là phó tướng. Cho dù thực lực của cậu có lớn đến đầu thì cũng chỉ có thể là phó quan của tôi, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc vượt qua tôi!” Vừa nhắc đến đây Bất Chí liền đau đầu xoa xoa thái dương: “Ân nhân hồ đồ rồi, thiên phú của tôi cao hơn ông, thực lực mạnh hơn ông, tôi nên là chính quan mới phải, sao cứ khăng khăng để ông làm chính quan.

Lão trưởng thôn nói: “Không có nguyên nhân gì khác, nhân phẩm của cậu không được.” Bất Chí trừng mắt: “Ông nói nhân phẩm của ai không tốt chứ.”

Diệp Huyền Tần vội vàng ngăn cản hai người lại để bọn họ khỏi phải tranh chấp với nhau.

Năm đó lão thôn tưởng và Bất Chí đều là môn sinh của ông Tư Bạch, trước khi ông Tư Bạch biến mất một cách thần bí đã sắp xếp cho Bất Chỉ làm ám trang cho môn phiệt Chung Thị, còn lão thôn tưởng bồi dưỡng ra quân đoàn Thanh Long cùng với bảnthân Đông Sơn tái khởi. Sự hiểu biết về bọn họ của Diệp Huyền Tần cũng chỉ có như vậy thôi, không nơ bọ họ còn có quan hệ cấp trên cấp dưới.

Diệp Huyền Tần nói: “Tôi hỏi mọi người có phải đi theo Lý Hồng Phúc đến đây không?” Bất Chí gật đầu: “Đúng vậy. Khi chúng tôi đi theo Lý Hồng Phúc là lúc ông ta đang sợ tội mà chạy trốn. Chúng tôi bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí sử dụng quốc lệnh mới tìm ra được phương hướng chạy trốn của ông ta nên mới chạy theo đến đây. Chúng tôi nghĩ rằng ông ta đang đi đến tổng đàn Âm Ti nên mới tránh đánh rắn động cỏ mà âm thầm đi theo, chuẩn bị đi vào trong tổng đàn Âm Ti.”

Diệp Huyền Tần cười tán thưởng: “Ừ, làm rất tốt. lần này nếu có thể tìm được tổng đàn Âm Ti nhất định phải một lưới tóm gọn hết bọn chúng!”

Lúc này Hổ Vương đuổi đến đây, nó giơ chân ra vỗ vào mông Độc Lang khiến cho anh ta tức giận: “Mẹ nó, lần sau còn dám vỗ mông tạo chào hỏi thì ông đây sẽ làm thịt mày!”

Hổ Vương phớt lờ Độc Lang, gương mặt kiêu ngạo chỉ về hướng bắc, bóng người đã bắt đầu rời đi rồi.

“Đi thôi, mau đuổi theo!” Đám người Diệp Huyền Tần đi theo cả một đoạn đường. Trên đường đi Diệp Huyền Tần tính toán lực chiến đấu của bên mình, Độc Lang, Hổ Vương, Bất Chí và anh đều đã bước sang cảnh giới Tuyệt Điện. Sát Lang, ông Sở, Lão trưởng thôn và Chiến thần Côn Luân đang ở đỉnh của Phong Vương cường giả. Lần này ngay cả khi gặp phải phân đàn Âm Ti thì bọn họ có thể cùng phá hủy được nó.

Đi được nửa ngày Hổ Vương đột nhiên trở nên cáu kỉnh, cơ bắp trở nên săn chắc, khí thế được phóng ra ngoài rồi liên tục gầm gừ tiến vào trạng thái chiến đấu.