Diệp Huyền Tần vội vàng thấp giọng hỏi: “HỔ Vương sao vậy?”
“Grừ Grừ Grừ!” Hổ Vương liên tục gầm nhẹ.
Diệp Huyền Tần hiểu được ý của nó: “Hổ Vương nói rằng nó cảm nhận được trước mặt có thêm hơi thở của vài bóng người nữa. Trước mặt có lẽ là phân đàn hoặc tổng đàn Âm Ti rồi! Mau, tăng tốc lên!”
Mọi người bắt đầu tăng tốc, sau khi leo lên một ngọn đồi thì cảnh tượng trước mắt khiến cho người khác phải sửng sốt. Bên dưới ngọn đồi là một hồ nước dài vô tận, tất nhiên hồ nước đã bị đóng băng từ lâu.
Cuồng phong gào thét mang đi hơi ấm cuối cùng của nơi này, tính sơ thì nơi này có lẽ cũng rơi vào khoảng 50 độ. Nhiệt độ như vậy vốn không hề có sự tồn tại của bất kỳ sinh vật nào nhưng lúc này trên bờ hô chen chúc đầy người, ít nhất cũng trên chục ngàn người.
Những cái đầu cử động, vai cọ xát vào nhau, bọn họ phân thành một nhóm mười người liên tục đào đất, hiện trường tràn ngập sức nóng, không khí thoát ra hình thành những làn khói nhỏ.
Bên ngoài còn có hàng ngàn lều trại, những lều trại này đã bị đột nát, thậm chí còn bị phong hóa và hư hỏng nhiều chỗ, có vẻ như đám người này đã đào bởi ở đây được một khoảng thời gian khá dài rồi.
Độc Lang thận trọng nói: “Anh, anh nói xem nơi này có khi nào là tổng đàn Âm Ti không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không giống!”
Phân đàn thứ mười do Thập Điện Vương Minh Vương Lập Thành dẫn đầu có nhân số hơn chục ngàn người, số người của tổng đàn Âm Ti nhất định còn nhiều hơn nữa mà ở đây cũng chỉ có hơn chục ngàn người, có lẽ cũng là một phân đàn của Âm Ti mà thôi. Độc Lang nói: “Những người này đang đào gì vậy? Em thấy dưới đất nhất định có bảo bối gì đó!”
“Ừ!” Diệp Huyền Tần cũng đồng ý, ánh mắt liên tục dò quét qua đám người. Anh đang tìm Diệp Niệm Quân nhưng quét qua một vòng vẫn không tìm thấy dấu vết của cô bé. Sau đó sự chú ý của anh liền đồn vào những lều trại kia, nếu anh không đoán sai thì Diệp Niệm Quân có lẽ ở trong một trong những chiếc lều đó.
Ông Sở nói: “Mau nhìn xem, Lý Hồng Phúc và bóng người đã bước vào một căn lều ở phía đông rồi.”
Diệp Huyền Tần lập tức nhìn sang căn lều ở phía đông, quy mô lớn nhất và cũng hào hoa nhất, có lẽ chính là “Trung tâm chỉ huy.” Xung quanh căn lều có hơn trăm người đang canh giữ, bóng người và Lý Hồng Phúc đã kiểm tra xong rồi mới đi vào bên trong.
Thiên phủ võ thuật của Diệp Niệm Quân rất được người Âm Ti coi trọng, cô bé có khả năng bị nhốt ở trong căn lên an toàn nhất này.
Sát Lang nói: “Anh, có cần ra tay không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Tạm thời không nên đánh rắn động cỏ. Ngươi Âm Ti quá đông và phân tán quá mức, chúng ta nếu tùy tiện ra tay nhất định sẽ để cá lọt lưới rồi chạy thoát. Thông báo với binh sĩ Bắc Cương phong tỏa khu vực nay, không được để cho ai chạy thoát.
Độc Lang nói: “Vâng, em lập tức thông báo cho bọn họ.” Độc Lang lấy ra bộ đàm và liên lạc với những binh lính Bắc Cương.
Lúc này Lý Hồng Phúc bước ra, phía sau lưng còn có vài người, một cô bé và ba ông già tóc bạc. Diệp Huyền Tần nhìn rõ gương mặt của cô bé kia, nhịp tim liền đột nhiên tăng nhanh, huyết mạch phun ra, đó không phải là Diệp Niệm Quân thì còn là ai nữa. Quả thật ông trời không phụ lòng người, anh cuối cùng cũng tìm được con bé. Xem ra Tiểu Quân Quân không bị thương gì cảm chỉ là tinh thần có chút uể oải, liên tục ngáp, Không biết đó là phản ứng sinh lý bình thường hay bị thứ âm khí chết tiệt này ảnh hưởng đến tỉnh lực.
Trước mặt Diệp Niệm Quân là Lý Hồng Phúc, quản lý tiền nhiệm của Quản tỉ Linh, sau lưng là ba ông già tóc bạc, chỉ có bóng người đã biến mất. Diệp Huyền Tần hoài nghỉ bóng người kia là một trong ba bóng người của ba người kia, bây giờ đã hợp thể với họ rồi.
Ba ông già này nhất định là cấp cao của Âm Tỉ, hành vi cử chỉ của bọn họ, kể cả cách ăn mặc cũng cao quý hơn người bình thường rất nhiều.