Chiến Thần Phong Vân

Chương 1760




Anh…

Lý Quốc Đống giận sôi máu.

Bị Thần Soái gây khó dễ cũng coi như bỏ đi, Độc Lang anh ta chẳng qua chỉ là một phụ quan, dựa vào đâu mà làm chính mình nhục nhã.

Coi thân phận tam triều nguyên lão của tôi chỉ để trang trí?

Diệp Huyền Tần ngăn Độc Lang lại: “An tâm chớ vội, để xem ông ta muốn nói gì.”

“Hôm nay có chết cũng để ông ta chết một cách rõ ràng, tránh cho làm cô hồn dã quỷ lại tìm đến chúng ta.

Độc Lang: “Sợ gì chứ, cứ cho là ông ta biến thành cô hồn đã quỷ, tôi cũng đánh cho ông ta hồn phi phách tán”

Lý Quốc Đống hung hăng trừng mắt nhìn Độc Lang, không để ý đến anh ta nữa, chỉ nói: “Thần Soái, cậu có biết nói xấu tam triều nguyên lão sẽ có tội gì không?”

“Xử lăng trì còn không thể chuộc tội”“Chuyện Lý Lặng cấu kết với Âm Ti, nhà họ Lý tôi không hề biết chút nào chứ đừng nói đến việc tham du.”

“Cậu nói nhà họ Lý tôi phản lại Đại Hạ, hôm nay nếu như không lấy ra được chứng cứ, đừng trách họ Lý tôi không khách khí với cậu.

Hiện giờ Lý Quốc Đống đã khó có thể bảo vệ bản thân mình, cũng không thể không từ bỏ Lý Lặng.

Diệp Huyền Tần: “Ông muốn chứng cứ đúng không, tôi cho ông toại nguyện.

Anh nhìn về phía Gián điệp Bắc Cương: “Các người có thu thập được chứng cứ không?”

Vũ Huân vội vàng cởi áo khoác ngoài, bên trong áo còn được may không ít túi. Anh ta mở túi áo ra, từ bên trong lấy ra hàng chục tấm ảnh. “Thần Soái, thần phát hiện vào ngày mười lăm mỗi tháng, Lý Quốc Đống đều lén lén lút lút đi gặp một vị khách thần bí nào đó.”

“Bộ dạng đối phương người không ra người, quỷ không ra quỷ, mấu chốt là trên thân người này tràn ngập âm khí, tôi nghĩ rằng đối phương chính là người của Âm Ti”

“Đây là ảnh tôi chụp được, xin mời xem qua.

Đáng chết!

Lý Quốc Đống cắn chặt răng.

Chuyện đi gặp người Âm Ti ông ta giấu diếm tất cả mọi người, bao gồm cả vợ con già trẻ trong nhà.Không ngờ tới rằng cái tên Vũ Huân này lại bí mật theo dõi ông ta.

Quan trọng là ông ta không hề phát giác ra điều Ông ta càng nghĩ càng thấy sợ. này!

Ông ta muốn đưa tay ra cướp mấy tấm ảnh chụp. Có điều Diệp Huyền Tần phóng ra một luồng khí cực mạnh, đánh bay Lý Quốc Đổng. “Muốn tiêu hủy chứng cứ, tội lại nặng thêm một bậc Diệp Huyền Tần nhận lấy ảnh chụp thoáng nhìn qua, mặc dù ánh sáng trong ảnh mờ nhạt không rõ, có điều anh thoảng nhìn vẫn có thể nhận ra kia là người của Âm Ti, chính là Cừu Thiên Nhẫn của phân đàn thứ chín của Âm Ti.

Lúc trước chính là hắn đã bắt Diệp Niệm Quân đi, chuẩn bị thu nhận làm đồ đệ.

Diệp Huyền Tần hai mắt càng căng ra. “Người nhà họ Lý của ông quả thật là cấu kết với Âm Ti.”

“Hơn nữa một tháng còn gặp đối phương một lần, quan hệ thân mật như vậy.”

“Hôm nay nếu không chém ông, thật là có lỗi với ngàn vạn con dân Đại Hạ.” Xoạt Khí kình thực thể hóa thành kiếm Long vương, tỏa ra kiếm khí cùng sát ý mãnh liệt khiến người của nhà họ Lý ngạt thở.

Trước những bằng chứng chắc chắn trước mặt, LýQuốc Đống hết đường chối cãi, ông ta vô cùng hoảng loan.

Ông ta luống cuống ta chân, cởi áo khoác xuống đẻ lộ ra bên trong là một chiếc áo giáp bằng vàng. “Cậu… Cậu không thể giết tôi.”

“Tôi đang mặc chiếc áo giáp vàng do ba vị tiên để ban cho, tương đương với vật hộ thân của ba vị tiên đế, có thể miễn tử đến năm lần.”

“Cậu động đến tôi, chính là vi phạm lệnh của quốc chủ, cậu cũng sẽ phải bị chém!”

Diệp Huyền Tần: “Tôi chính là đương triều thần soái, chỉ nghe lệnh của quốc chủ đương nhiệm.”

“Ba người trước kia có liên quan gì đến tôi?”

Lý Quốc Đống vội nói: “Quốc chủ hiện tại cũng sẽ bảo vệ tôi.”

“Tôi… Tôi hiện tại liền gọi điện cho lão quốc chủ.”

Diệp Huyền Tần hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng: “Được.”

“Tôi ngược lại muốn xem xem là Lý Quốc Đống ông uy vọng lớn hay là lợi ích của 1 tỷ 3 trăm triệu con dân Đại Hạ lớn.”

Lý Quốc Đống luống cuống tay chân, bấm điện thoại của quốc phủ.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

Lý Quốc Đống hoảng sợ nói: “Lão thủ trưởng, cứu mạng.

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn tang thương của lão quốc chủ: “Chuyện gì.

Lý Quốc Đống nói: “Lão thủ trưởng, Thần Soái muốn chu di tam tộc nhà họ Lý của tôi, cầu xin ngài cứu mạng.”

Lão quốc chủ nói: “Thần Soái có đó không?”

Diệp Huyền Tần: “Có thần”

Lão quốc chủ: “Thần Soái, chỗ nhà họ Lý đã phạm phải chuyện gì?”