Chiến Thần Phong Vân

Chương 1788




Thiên Ma Vương thở hổn hển, lớn tiếng mắng: “Cậu đúng là đồ bỏ đi, cước Vận Quốc cũng không lại Diệp Huyền Tần!”

“Nếu không phải thân phận đặc biệt của cậu thì bây giờ tôi giết cậu rồi!”

Diệp Hiến Tần lăn trên mặt đất giãy dụa, điên cuồng lăn lộn: “Đau quá… Tôi đau quá…”

“Cứu tôi, cứu tôi…”

“Khoan đã, đây là…” Thiên Ma Vương đột nhiên kinh ngạc nhìn Diệp Hiến Tần: “Cậu… cậu thật sự đột phá thành tuyệt điện rồi…

“Hơn nữa tốc độ thăng cấp thực lực vẫn có thể thấy bằng mắt thường, chỉ cách một bước là bước vào cảnh tiên!”

“Ôi trời, Vận Quốc quả thật mạnh mẽ. Tuy chỉ hợp nhất một chút, nhưng có thể khiến cậu đột phá cảnh giới, bá đạo!”

Nhưng chẳng mấy chốc ông ta lại không vui nổi.

Diệp Hiến Tần chỉ hợp nhất Vận Quốc một chút, thực lực càng tăng lên đáng kể.

Mà Diệp Huyền Tần lại hợp nhất đa phần Vận Quốc, vậy thực lực của cậu ta Thiên Ma Vương không dám nghĩ nhiều.

Nếu Diệp Huyền Tần tỉnh lại, hồi phục, trên thế giới này có ai có thể là đối thủ của anh?

Không được, nhất định phải nhân lúc anh bị bệnh mà lấy mạng anh! Thiên Ma Vương vung tay, chiếc rìu âm khí như cây to vung qua chém lên người của Diệp Huyền Tần.

Đừng mà!

Đám người Độc Lang tỏ ra bất ngờ, muốn bước lên ngăn cản.

Nhưng không kịp rồi, tốc độ búa rìu âm khí công kích quá nhanh, họ cũng không có thời gian phản ứng.

Hơn nữa, cuộc tấn công mạnh nhất được phát động bởi một ma cảnh cường giả uy nghiêm không phải là thứ mà những cường giả phong vương tuyệt điện như họ có thể chặn được.

Mắt thấy búa rìu âm khí sắp chém lên người của Diệp Huyền Tần.

Trên người của Diệp Huyền Tần bỗng nổ ra tiếng “gầm thấp”.

Một giây sau, một “thần long” từ lồng ngực của Diệp Huyền Tần gào thét xuất hiện, va vào búa rìu âm khí.

Búa rìu âm khí bị đánh tan tác, vỡ nát, Thiên Ma Vương cũng gặp phải phản ứng dữ dội, lùi lại một bước, liên tục nôn ra máu.

Tiếp theo, “thần long” đó quay trở lại ngực của Diệp Huyền Tần, biết mất không thấy bóng dáng.

Còn Diệp Huyền Tần vẫn trong trạng thái hôn mê như cũ !

Đáng ghét, đáng ghét Thiên Ma Vương nghiến chặt răng: “Con rồng Vận Quốc hợp nhất với cơ thể của Diệp Huyền Tần, vẫn còn ý thức tự chủ, có thể chủ động thay chủ nhân chống lại nguy hiểm.

“Hôm nay không diệt trừ được Diệp Huyền Tần, chúng ta đi!” Thiên Ma Vương bắt lấy Diệp Hiến Tần, chuẩn bị rời khỏi.

Diệp Hiên Tần nuốt lấy một phần Vận Quốc, sắp thành ma cảnh rồi, còn một số lợi ích.

Thập Thất Hỗn Thế Ma cũng chuẩn bị rời khỏi theo.

Nhưng đám người Độc Lang sẽ không thả họ đi dễ dàng như vậy, họ điên cuồng xông ra tấn công.

Nhưng họ cơ bản không phải đối thủ của Thập Thất Hỗn Thế Ma, nhiều lần bị ép rút lui. Mắt thấy Thập Thất Hỗn Thế Ma sắp trốn thoát, Diệp Huyền Tần đang hôn mê đột nhiên bay lên không trung, hai mắt giận dữ.

Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Hãy chết cho tôi!

Diệp Huyền Tần giơ nắm đấm mạnh mẽ.

Đôi tay anh thi triển Thất Tinh Hổ Quyền, khí kình thực chất chuyển thành hai con hổ mạnh mẽ, tấn công Thập Thất Hỗn Thế Ma.

Trong lồng ngực cũng có một tiếng gầm thấp truyền tới, thần long Vận Quốc lại xuất hiện, cùng với hai con hổ mạnh mẽ vây lấy Thập Thất Hỗn Thế Ma.

Diệp Huyền Tần thử nghĩa cách kiểm soát thần long Vận Quốc, quả nhiên đã thành công.

Nhất cử nhất động của thần long Vận Quốc đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Huyền Tần.

Nhưng thần long Vận Quốc không phải chống cự Thập Thất Hỗn Thế Ma, huống hồ cộng thêm hai con hổ mạnh mẽ khí kình thực thể hoá?

Thập Thất Hỗn Thế Ma ngã xuống tại chỗ!

Thiên Ma Vương và Diệp Hiên Tần nhìn thấy cảnh này thì mất hết ý chí.

Nếu Diệp Huyền Tần hoàn toàn kiểm soát được thần long Vận Quốc, trên thế giới này anh còn có địch thủ u?

Tổ hợp Âm Ti đều không phải là đối thủ của anh.

Kế hoạch Âm Ti xưng vương xưng bá của họ có thể đổ sông đổ bể rồi.

Cũng may, cảnh tiếp theo khiến họ yên tâm không ít.

Diệp Huyền Tần có ý điều khiển thần long Vận Quốc để tiếp tục truy sát Thiên Ma Vương và Diệp Hiên Tần, nhưng thần long Vận Quốc lại mất kiểm soát, quay trở lại trong người Diệp Huyền Tần và không còn tiếng động nào.

Diệp Huyền Tần có hô hoán thế nào thì đối phương cũng không hề có phản ứng, như hòn đá chìm dưới biển lớn.