Diệp Huyền Tần như có chút hối hận vì mình đã để cho người đeo mặt nạ đồng rời đi, đáng lẽ ra lúc đó phải dùng một chưởng chém chết anh ta! Anh hy vọng đối phương sẽ vì đi tìm phật cốt xá lợi mà trở về tìm mình.
Sau khi xử lý xong những chuyện ở đây thì Diệp Huyền Tần lập tức đi thực hiện lời hứa của mình đó là đưa Diệp Niệm Quân và Từ Lam Khiết đi ăn KFC.
Nhìn thấy cảnh Tiểu Quân Quân ăn hamburger giống y hệt như một con hổ đói, thì trong lòng của Diệp Huyền Tần cũng không biết nên có cảm giác mới đúng.
Bản thân anh và người nhà thì có thể ngồi ở đây, hưởng thụ cái thời khắc ấm áp và hạnh phúc này, Trong khi đó, có hàng chục nghìn người là Gián điệp ở dưới trướng của mình lại chỉ có thể ở đó mỗi thời khắc để chờ đợi, hy vọng sự sống còn.
Thậm chí ngay cả thân phận cho riêng mình mà bọn họ cũng không hề có.
Điều này thật sự là quá bất công với bọn họ Diệp Huyền Tần còn cố ý sửa đổi chế độ hệ thốngGián điệp.
Trước kia, Gián điệp luôn luôn chỉ là như vậy, một khi đã trở thành Gián điệp thì trừ khi mà có lệnh của Thần Soái thu lại mạng lưới thì họ mới được phép công khai danh tính thật sự của bản thân nếu không thì họ chỉ có thể mai danh ẩn tích cả một đời.
Về sau, Diệp Huyền Tần quyết định sử dụng chế độ năm năm cho những Gián điệp đó là năm năm sẽ thay người một lần. Ngay tại thời điểm anh có những suy nghĩ kỳ quái này thì ngay ở cửa chính của quán KFC bỗng nhiên có một lực mạnh mẽ tấn công, có một thân ảnh khôi ngô xông vào trong. “Tất cả không được nhúc nhích, đều cúi tất cả xuống cho tao!”
Người có vẻ khôi ngô tuấn tú kia gầm lên.
Tất cả các vị khách trong quán KFC đều lập tức bị dọa cho sợ hãi, tất cả đều loạn lên thành một đống, vội vội vàng vàng ôm chặt đầu của mình rồi ngồi chồm hổm xuống đất.
Còn Diệp Niệm Quân lại càng hoảng sợ hơn, chiếc bánh hamburger đang ở trong tay cũng rơi xuống đất. Diệp Huyền Tần theo bản năng đã che chở cho Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân ở sau lưng. . truyện kiếm hiệp hay
Sau mười lăm phút, có một đội quân xuất hiện bao vây xung quanh toàn bộ cửa hàng.
Người đứng đầu chính là chiến thần Côn Luân. Khi chiến thần Côn Luân đang muốn đi đến, thì người đàn ông mạnh mẽ khôi ngô kia lập tứcphẫn nộ nói lớn: “Đứng lại, đứng lại nhanh cho tao!”
“Nếu mày dám đi đến phía trước một bước thì tao lập tức sẽ giết đi một con tin!”
Chiến thần Côn Luân cảm thấy không còn cách nào khác cho nên chỉ có thể nhanh chóng dừng lại. “Vương Thừa Hành, tôi khuyên cậu ngoan ngoan đưa tay đầu hàng chịu trói đi, cậu đã không còn đường nào để lui nữa rồi.”
“Nếu như cậu vẫn cố tình tiếp tục phản kháng thì việc này chỉ khiến cho tội của cậu nặng thêm mà thôi.”
“Đây chính là cơ hội cuối cùng dành cho cậu.” Vương Thừa Hành khôi ngô tuấn tú, khỏe mạnh tức giận chửi: “Đ mẹ mày, cho dù có rơi vào trong tay các người thì đến cuối cùng tạo vẫn phải chết mà thôi.”
“Trước khi chết tạo muốn chơi lớn một lần không được sao? Ha ha.. “Vương Thừa Hành tao khi chết đi thì cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt.” Vương Thừa Hành, đây chính là một cái tên ở trong danh sách những kẻ phạm tội mà Đỗ Thuần đã ghi lại.
Anh ta nghìn lần vạn lần cũng không nên chạy trốn tới chỗ này.
Diệp Huyền Tần quyết định phải tự ra tay để diệt trừ đối phương.
Vương Thừa Hành nhìn thấy Diệp Huyền Thầnđang đi đến chỗ mình, tâm trạng lập tức trở nên khẩn trương hơn: “Mày… mày đứng lại đó cho tao!”
“Hai tay ôm lấy đầu rồi ngồi xuống mau, nếu không thì đừng có mà trách tạo không khách khí với mày!”
Diệp Huyền Tần coi như không nghe thấy gì, anh vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lần thứ hail Vương Thừa Hành khôi ngô vạm vỡ nhìn thấy hành động của Diệp Huyền Tần như vậy thì anh ta giận tím mặt: “Tao đã cho mày cơ hội rồi đấy, đây là do chính mày không biết quý trọng, tao đây sẽ lập tức lấy mạng chó của mày!”
Vương Thừa Hành lập tức chạy như điên về hương của Diệp Huyền Tần, giống như một chiếc xe con đang lao đi với tốc độ cực cao, tạo ra những đợt gió mạnh.
Lúc này Diệp Huyền Tần mới dừng lại, hai tay đặt ở phía sau lưng, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho đối phương tấn công.
Bum! Vương Thừa Hành đâm mạnh vào người của Diệp Huyền Tần, tạo ra một âm thanh nặng nề vang lên, đinh tai nhức óc. Tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường thì đều ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng cảm thấy vô cùng run so.
Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều nghĩ Diệp Huyền Tần không bị tấn công mà chết thìcũng sẽ bị tàn tật.
Nhưng mà khi ngẩng đầu lên thì tất cả bọn họ đều cảm thấy vô cùng choáng váng.
Diệp Huyền Tần vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, không có một chút nào giống như bị thương.
Mà trái lại khi nhìn vào người đàn ông khỏe mạnh kia thì chỉ thấy anh ta bị đánh bay ra bên ngoài khoảng mấy chục mét, bị đánh gục ở trên mặt đất khiến cho toàn thân run rẩy. Nhìn lồng ngực của anh ta bị sụp xuống dưới cho thấy rõ ràng là anh ta đã bị đánh gãy mấy chiếc xương sườn.
Trời ơi, lẽ nào người này đã sử dụng không thành công tuyệt chiêu “Thiên cần trụy trong truyền thuyết Chiến thần Côn Luân vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng chế ngự bắt Vương Thừa Hành đi.
Ngay sau đó chiến thần Côn Luân nửa quỳ xuống trước Diệp Huyền Tần nói: “Thuộc hạ là việc bất tài, lại để cho kẻ bị hiềm nghi là tội phạm quấy rầy đến nhã hứng của Thần Soái, lại còn gây thương tổn cho những người dân của Đại Hạ ở xung quanh. “Xin Thần Soái trách phạt.” Diệp Huyền Tần xua xua tay: “Không sao, trước hết thì hãy mang kẻ bị hiềm nghi đã phạm tội đi đã.” Tuân mệnh.
Chiến thần Côn Luân mang theo Vương Thừa Hành rời đi.
Mà mọi người ở hiện trường lại rối loạn lên một lần nữa, tất cả mọi người đều nhao nhao lên quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân, nói năng có chút lòn xôn để biểu đạt lòng cảm kích của bọn họ “Thần soái, ôi trời ơi, đúng là tín ngưỡng đức tin của chúng ta, thần soái!”
“Đánh chết thì tôi cũng không thể tin được, cuộc.
đời này vậy mà tôi lại có thể có được vinh hạnh tiếp xúc với thần soái ở khoảng cách gần như vậy.” Thần soái, mời ngài nhận lấy lần khấu đầu này của chúng thần. Quỳ xuống trước mặt của ngài chính là vinh hạnh của chúng thần.”
“Thần soái, ngài có thể ký tên cho chúng thần được không?”