Chiến Thần Phong Vân

Chương 1807




Diệp Huyền Tần lên tiếng cười, chào tất cả mọi người ở xung quanh, sau đó lập tức bế Diệp Niệm Quân rời đi.

Vừa đi ra khỏi cửa quán ăn thì dường như anh cảm nhận được đang có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chính mình.

Giác quan thứ sáu của Diệp Huyền Tần từ trước đến nay vô cùng mãnh liệt, cho nên vội vàng quan sát bốn phía một lần.

Rất nhanh anh đã nhận thấy chủ nhân của ánh mắt kia chính là Vương Thừa Hành.

Trong ánh mắt của Vương Thừa Hành mang theo một số tia trào phúng, một chút biểu lộ như vừa thực hiện được âm mưu nào đó.

Lông mày của Diệp Huyền Tần lập tức nhíu chặt lại, nụ cười của anh ta khiến cho Diệp Huyền Tần cảm thấy rất không thoải mái, cảm giác như có điều gì đó không đúng… “Bố thật là lợi hại, chỉ dùng một chiêu là đã có thể đánh bại được kẻ xấu.”“Khi mà Tiểu Quân Quân trưởng thành thì nhất định cũng sẽ như vậy, sẽ lợi hại giống như bố, sẽ được vạn người kính nể, ngưỡng mộ.

Diệp Huyền Tần không tiếp tục trả lời thậm chí là không nghe những gì mà Diệp Niệm Quân nói, anh chỉ dần dần từng bước đi đến chỗ của Vương Thừa Hành. “Bố ơi, bố ơi!”

Diệp Niệm Quân gọi vài lần, sau đó Diệp Huyền Tần rốt cuộc mới lấy lại được tinh thần. Anh hỏi vội: “Tiểu Quân Quân, con có chuyện gì sao?”

Diệp Niệm Quân nói: “Tiểu Quân Quân sau này cũng muốn được học tập để giống như bố, trở thành một siêu cấp anh hùng, có thể đánh bại được người xấu, được tất cả mọi người dân kính nể, ngưỡng mộ.

Diệp Huyền Tần sờ sờ vào trán của Diệp Niệm Quân nói: “Được, bố rất tin tưởng vào Tiểu Quân Quân.

Rốt cuộc, anh cũng đã hiểu ra chuyện không được bình thường ở chỗ nào. Anh có cảm giác như lực tinh thần của chính mình đang bị Vương Thừa Hành làm ảnh hưởng rất khó có thể tập trung tinh thần được, thậm chí còn không chú ý vào những lời mà Diệp Niệm Quân nói.

Nếu như bây giờ vẫn giống như trước kia thì chắc chắn sẽ không có chuyện này xảy ra.

Vương Thừa Hành nắm giữ thuật có thể khiến cho lực tinh thần bị ảnh hưởng, loại thuật này chính là tà thuật, có lẽ tà thuật này có liên quan cùng nguồn gốc với tà thuật chia cắt bóng chính mình của người đeochiếc mặt nạ đồng Chắc chắn anh ta có liên quan đến người có đeo chiếc mặt nạ đồng! Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho chiến thần Côn Luân: “Chiến thần Côn Luân, tình hình những người có ở trong danh sách những kẻ bị hiềm nghi đã phạm tội và những kẻ phạm tội như thế nào rồi?”

Chiến thần Côn Luân lập tức trả lời: “Báo cáo Thần soái, đã có khoảng một trăm linh tám kẻ bị hiềm nghi phạm tội đã bị bắt lại.”

“Trong đó có hơn ba mươi người phản kháng vô cùng kịch liệt, cho nên đã bị chém chết tại chỗ. Còn tất cả những người còn lại đều được đưa và tử lao, đang chờ xét xử. “Ừ.” Diệp Huyền Tần hài lòng gật đầu mặc dù hiệu suất làm việc của lần này không được xuất sắc như bình thường cho lắm: “Cách ly một mình Vương Thừa Hành, sau đó thẩm vấn riêng anh ta.”

“Có khả năng cao là giữa anh ta và người mang mặt nạ đồng có một mối liên quan không tầm thường.

Rất rõ ràng! Đợi cho đến buổi tối, lúc này sự mệt mỏi của lực tinh thần trong anh mới bắt đầu có dấu hiệu giảm bớt, Nhưng mà tinh thần của anh vẫn như cũ, vẫn rất mệt mỏi, lực tinh thần giống như tan rã, Vì vậy cho nên Diệp Huyền Tần đành phải đi ngủ sớm, để tu dưỡng lại lực tinh thần. Không bao lâu sau khi anh vừa nằm xuống ngủthì anh bỗng nhiên cảm nhận được ở cửa ra vào có một bóng đen lóe lên rồi biến mất.

Thần kinh của Diệp Huyền Tần lập tức căng thẳng, anh nửa chừng ngồi dậy hỏi: “Là ai!”

Thanh âm giống như đá ném vào trong biển rộng, không có một âm thanh nào đáp lại.

Đáng chết! Diệp Huyền Tần bất chấp sức khỏe, anh vẫn cố đứng lên từ trên giường đuổi theo.

Đi lại chỗ cửa ra vào, Diệp Huyền Tần giật mình phát hiện tất cả những thủ vệ ở ngoại cửa đều không thấy đâu, tất cả chỉ là một mảnh tĩnh mịch.

Người đâu hết rồi? Đến cùng là đi đâu vậy? Anh cũng không kịp cân nhắc về những thủ vệ ở cửa nữa mà tiếp tục đuổi theo bóng đen kia.

Bóng đen kia sau khi chạy ra khỏi sở quản lý thành phố thì tiếp tục theo phương hướng nơi có một mảnh hoang dã mà chạy trốn đi.

Diệp Huyền Tần vẫn một mạch đuổi theo suốt chặng đường.

Trên nửa đường, anh lợi dụng khí lực của mình để phá hủy bộ đồ đen của người kia, lúc này anh mới thấy rõ hình dạng của người kia.

Sau khi nhận ra, Diệp Huyền Tần cảm thấy vô cùng chấn động.

Vương Thừa Hành Đúng chính là người hôm nay đã bị bắt đi, Vương Thừa Hành! Đáng chết, bây giờ không phải anh ta đang ở trại giam sao, sao lại có thể chạy trốn tới đây! Hơn nữa, ban ngày hôm nay anh ta còn bị đánh đến nỗi gãy đi mấy chiếc xương sườn, tại sao có thể phục hồi như cũ nhanh đến như vậy! Một loạt những điểm kỳ lạ, khiến cho Diệp Huyền Tần không khỏi thấy bồn chồn Anh gầm lên một cách giận dữ: “Vương Thừa Hành, đứng lại, nếu cậu không đứng lại thì đừng trách tôi không thủ hạ lưu tình!”

Vương Thừa Hành vẫn như cũ không đáp lại, vẫn tiếp tục chạy về phía trước như điên.

Diệp Huyền Tân mất hết kiên nhẫn, dứt khoát dùng khí kình của mình biến thành kiếm Long Vương bay về phía của Vương Thừa Hành.

Phốc! Khí kình biến thành kiếm Long Vương đã xuyên qua lồng ngực của Vương Thừa Hành tại chỗ, máu tươi phun ra.

Vương Thừa Hành cũng té ngã trên mặt đất, lại tiếp tục không có động tĩnh gì.

Diệp Huyền Tân đi lên phía trước, sau khi chắc.

chắn răng đối phương không còn hơi thở nữa thì lập tức nhấc anh ta lên chuẩn bị quay về sở quản lý thành phố.