Chiến Thần Phong Vân

Chương 1831




Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ chết lặng Cứ thế để họ đi như vậy sao?

Thật sự khiến người khác khó tin mà Họ đã thu thập thông tin trước đây về Lâm Vũ Minh, và biết rằng ông ta già rồi mới có con, nên luôn xem đứa con như châu báu, luôn muốn yêu thương bảo vệ, không bao giờ để con phải chịu một tí uất ức gì.

Có lần một đại ca trong thế giới ngầm đã tát con ông ta một cái, Lâm Vũ Minh liền đích thân xông vào chỗ ở của anh ta, rồi dùng dao rựa chém chết tên đó.

Bây giờ Diệp Huyền Tân đánh gãy cả hai chân của con ông ta, nhưng ông ta lại dễ dàng tha cho họ đi như vậy. Chắc dây thần kinh của Lâm Vũ Minh hơi bị chạm mạch rồi.

Diệp Huyền Tân võ võ vai hai cô gái: “Nếu như ngay cả ông chủ Lâm cũng không muốn truy cứu nữa, thì chúng ta cũng bỏ qua thôi, coi như công bằng rồi”

“Đi nào”

Được thôi!

Hai người phụ nữ vội vàng kéo Diệp Huyền Tân đi.

Những lời cuối cùng của Diệp Huyền Tân khiến Lâm Vũ Minh lại nổi cơn tức giận.

Tại sao cậu ta có thể nói “sẽ không truy cứu nữa”, cậu ta có tư cách gì để nói ra câu đó?

Lúc này, Lâm Thần Dạ đang suy sụp, anh ta hét lớn: “Bố, bố, bố không thể cứ để anh ta đi như thế này”

“Thật không công bằng với con mài”

“Diệp Huyền Tân đó ức hiếp người khác quá đáng mà, nếu bố để cho anh ta đi, sau này gia đình chúng ta còn chỗ đứng ở đây sao?”

Anh Hùng và những người khác lập tức thuyết phục: “Ông chủ, hãy suy nghĩ kỹ lại”

“Bây giờ thả anh ta đi, lần sau nếu muốn bắt anh ta, chắc chăn sẽ rất khó khăn: “Chúng ta không thể chỉ trơ mắt ra nhìn cơ hội vuột mất như vậy!”

Lâm Vũ Minh trừng mắt nhìn họ, “Câm miệng ngay!”

“Cả đám người như vậy cũng không đánh lại một người, đã không biết xấu hổ còn mặt mũi xin tôi ra mặt thay các cậu!”

“Hơn nữa tôi cũng không biết giữa mấy cậu có mâu thuẫn gì, nếu các cậu không khiêu khích người khác trước, người ta tự nhiên lại đi đánh các cậu sao?”

Một câu nói của Lâm Vũ Minh đã làm cho đám người Lâm Thần Dạ không thể lên tiếng được nữa.

Sau khi Từ Nam Huyên và Trịnh Hạ Vũ lên xe, liền giục Diệp Huyền Tân lái xe đi ngay đừng nán lại nữa.

“Mau đi thôi, kẻo Lâm Vũ Minh lại đổi ý thì chúng ta gặp phiền phức to đấy”

Diệp Huyền Tân: “Không sao, em lại ước gì bọn họ kiếm chuyện với em đây”

“Em vốn muốn chơi lớn một phen, ai có ngờ đâu Lâm Vũ Minh lại chủ động để chúng ta đi như vậy chứ”

‘Từ Nam Huyên lên tiếng: “Đúng vậy, đây là điều mà chị cũng chưa từng nghĩ tới”

“Có vẻ như thông tin chúng ta điều tra là sai.”

“Theo thông tin, Lâm Vũ Minh là một con cáo già chua ngoa, xảo trá và xảo quyệt.”

“Nhưng bây giờ xem ra ông ấy lại là người khá rộng lượng và tốt bụng đấy”

Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Chắc chắn là không đơn giản như vậy”

Tại sao?

Cả hai người phụ nữ đều tò mò nhìn Diệp Huyền Tân.

Diệp Huyền Tân: “Hai người cũng đã thấy, Lâm Vũ Minh đã đau buồn và đau lòng như thế nào khi nhìn thấy hoàn cảnh bi thảm của Lâm Thần Dạ”

“Sau khi biết em là người đã ra tay, vẻ mặt của ông ta thậm chí như muốn ăn tươi nuốt sống em”

“Nhưng, chỉ với một câu nói của thư ký.

Quỳnh đã khiến Lâm Vũ Minh thay đổi quyết định. Em còn thấy được cả ánh mắt nể nang của Lâm Vũ Minh khi ông ta nhìn thư ký Quỳnh”

“Cô thư ký Quỳnh đó chắc chắn không hề tầm thường”

Từ Nam Huyên và Trịnh Hạ Vũ trầm ngâm gật đầu: “Xem ra quả thật là như vậy”

“Tuy nhiên, tại sao thư ký Quỳnh lại can thiệp để giúp chúng ta chứ, và tại sao ông chủ Lâm lại kiêng nể thư ký Quỳnh như vậy?”

Diệp Huyền Tân đau đầu xoa xoa thái dương: “Em cũng không b: “Quên nó đi, quan sát thôi. Em cũng muốn xem xem họ đang muốn diễn trò gì”

“Nước lên đến đâu thì mình đắp đất lên đến đó vậy”

Trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Vũ Minh, cũng có sự lo lắng tương tự.

Lâm Thần Dạ khóc lóc, làm loạn, còn đ: treo cổ, trưng ra hết sự uất ức và không hài lòng của bản thân.

Anh ta được Lâm Vũ Minh chiều chuộng từ khi còn nhỏ, bây giờ đã trở thành đứa trẻ to xác, và anh ta luôn dùng “tiếng khóc” để đấu tranh cho những gì anh ta muốn.

Mặc dù Lâm Vũ Minh rất yêu thương Lâm Thần Dạ, nhưng ông cũng không hài lòng vì con trai không thành người như ông mong đợi Nhìn thấy con mình lăn lộn dưới đất như một đứa trẻ, ông cảm thấy vừa thương vừa ghét.

Ông mắng: “Được rồi, đừng khóc nữa”

“Không phải chỉ mình con cảm thấy tức giận đâu, mà bố cũng chẳng thể nuốt trôi được sự uất ức này”

“Tôi để anh ta đi chỉ là một kế sách tạm thời, tôi phải trả mối thù này”