Chiến Thần Phong Vân

Chương 1832






Gì?

Lâm Thần Dạ ngừng khóc, tò mò nhìn Lâm Vũ Minh: "Bố, bố định trả đũa như thế nào?" "Lúc này chẳng phải là cơ hội tốt để báo thù, sao bố lại bỏ lỡ chứ?" Lâm Vũ Minh nói: "Bố không phải đã nói với con rồi sao, đây chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời thôi.” "Thật ra, hợp tác với bên kia cũng là do bố bố trí. Bây giờ bên kia đang từng bước rơi vào bẫy của chúng ta." "Họ đã là con mồi trong bẫy của chúng ta, còn phải lo rằng họ có thể chạy thoát ra!"

Lâm Thần Dạ mắt sáng lên và anh ấy rất ngạc nhiên: "Thật sao? Thật tuyệt vời." "Bố, đợi khi bọn họ rơi vào bẫy của chúng ta, hai cô gái đó phải để lại cho con nha bố." "À còn Diệp Huyền Tần nữa, cũng chừa mạng sống của nó lại cho con, con muốn đích thân hành hạ nó cho đến chết."Yên tâm.

Lâm Vũ Minh vỗ vai Lâm Thần Dạ: "Bây giờ con hãy đến bệnh viện để dưỡng thương trước đi, bố muốn tính toán cho kỹ để gài bẫy chúng nó."

Da!

Lâm Thần Dạ vội vàng gật đầu: "Bố, bố nhất định phải tính toán cho kỹ, không được để cho đám người đó chạy thoát đấy." "Nhất định phải kết thúc càng sớm càng tốt, bố cũng không muốn chờ đợi quá lâu nữa."

Da.

Lâm Thần Dạ đã được đưa đến bệnh viện để điều tri.

Lâm Vũ Minh đóng cửa văn phòng và nghiêm nghị nhìn thư ký Quỳnh.

Thư ký Quỳnh lúc này thật sự ngồi trên ghế của sếp, hai chân gác lên bàn làm việc, cảm giác rất mãn nguyện.

Lâm Vũ Minh không tức giận, thấp giọng hỏi: "Cô Quỳnh, không biết cô dự định khi nào mới bắt tay vào việc?" "Cô cũng thấy rồi đó, vừa rồi tôi và con trai tôi đã phải chịu uất ức thế nào, tôi thật sự không thể nhịn quá lâu được!" "Diệp Huyền Tần không chết, cả đời này tôi cũng không thể ngẩng đầu lên được."

Ông ta đã đổi xưng hô với thư ký Quỳnh thành cô

Quỳnh.Thư ký Quỳnh thờ ơ nói: "Đừng lo lắng, hai cô gái bây giờ đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi, không ngoa khi nói rằng họ là con rối của tôi." "Chỉ là chưa đến lúc thôi." "Tôi sẽ nói chuyện lại với sếp sắp xếp và hành động trong thời gian sớm nhất."

Tốt!

Lâm Vũ Minh nắm chặt tay: "Diệp Huyền Tần, tôi sẽ cho cậu sống thêm vài ngày nữa!" "Mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ khiến cậu sống không bằng chết!" Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Diệp Huyền

Tần trải qua một cách bình yên.

Lâm Vũ Minh không những không gây rắc rối cho họ, mà thậm chí còn tích cực thúc đẩy quá trình hợp tác giữa hai bên.

Bao nhiêu lo lắng trong lòng Diệp Huyền Tần đều tan biến, anh ta quyết định đến núi Côn Luân càng sớm càng tốt.

Chuyến đi Côn Luân không thể kéo dài thêm được nữa.

Anh đi tìm Từ Lam Khiết, Từ Nam Huyền và Trịnh Hạ Vũ, và nói cho họ biết suy nghĩ của mình. "Sau khi các cô đàm phán kỹ lưỡng về việc hợp tác với tập đoàn Vũ Minh, hãy quay đưa Từ Lam Khiết quay lại kinh đô càng sớm càng tốt." "Tôi có chuyện không thể đi cùng các cô được nữa."Trịnh Hạ Vũ vẻ mặt thất vọng: "Anh rể, anh đi đâu vậy?"

Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu: "Anh rể phải đến núi Côn Luân, anh có việc rất quan trọng và rất khẩn cấp.

Trịnh Hạ Vũ nói: "Anh rể, anh có thể để mai mới đi không?" “Tại sao?” Diệp Huyền Tần khó hiểu hỏi.

Trịnh Hạ Vũ nói: "Bốn chị em chúng em chiều nay sẽ đi siêu thị, nhưng lại không có người xách đồ dùm, em đang nghĩ anh rể là người thích hợp nhất."

Diệp Huyền Tần: "..."

Muốn Long Soái đi theo xách túi và để em sai vặt, em có sợ mất mạng không? "Bốn chị em? Ngoài ba người ra còn có ai nữa?" Trịnh Hạ Vũ: "Đương nhiên là phải có Tiểu Quân Quân nữa." "Này, anh rể, anh nhìn xem bốn người đẹp như bọn em dạo phố sợ sẽ khiến bọn lưu manh đến quấy rối, lúc đó bọn em biết làm sao? Em thì cũng không sao, mà vấn đề là chị gái của em xinh đẹp như tiên nữ thế kia, anh yên tâm sao? "

Diệp Huyền Tân: "..."

Được rồi, các cô vui là được.

Diệp Huyền Tần làm sao có thời gian đi mua sắm, dạo phố cùng họ chứ, nên đành nhẫn tâm bỏ đi vậy.

Lần này đến núi Côn Luân, anh ta không muốn gây ra sự chú ý.
chapter content