Chiến Thần Phong Vân

Chương 1837




Hå? ?

Diệp Huyền Tần nóng lòng hỏi: “Tại sao ông lại nói đến điều này?”

Trần Hồ Quang nói: “Thứ nhất, chúng tôi đã kiểm tra toàn điện mà không phát hiện ra bất kỳ tổn thương nào.”

“Thứ hai, khi họ hôn mê lần hai, chúng tôi còn chưa kịp tiến hành phẫu thuật chữa trị, thì họ đã tự động tỉnh lại rồi.”

“Thứ ba, thường thường những người bất tỉnh, đều sẽ có ký ức về khoảnh khắc trước khi họ bị ngất đi, khi tỉnh dậy cũng biết là bản thân đã ngất đi, còn đây họ không hề biết mình đã thật sự ngất đi.”

“Tất cả các dấu hiệu trên, đều phù hợp với đặc điểm của việc bị trúng độc hoặc trúng thuật Vu Cổ.”

Diệp Huyền Tần lặng im suy nghĩ, Chuyện này đúng là không hề đơn giản.

Trong phòng vọng ra tiếng hét lên của Từ Lam Khiết: “Nam Huyên, Cá Nhỏ, hai người bị làm sao vậy?”Không hay rồi!

Diệp Huyền Tần phóng nhanh quay trở lại phòng phẫu thuật. Trong phòng phẫu thuật, Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ đang ôm trán, biểu cảm khuôn mặt đầy đau đón. Tay còn lại chống tay dựa vào tường, đứng không vững, cả người run rẩy.

Từ Lam Khiết sốt ruột đến mức mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt: “Nam Huyên, Cá Nhỏ, mau lên giường nằm xuống đi.”

“Đã nói rồi hiện tại hai người cần phải nghỉ ngơi.

Diệp Huyền Tần đang định tới dìu đỡ hai người đi. Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ bỗng đột nhiên đứng vững trở lại, không còn run nữa.

Diệp Huyền Tần vội vàng hỏi: “Nam Huyên, Cá Nhỏ, vừa nãy hai người cảm thấy như thế nào?”

Từ Nam Huyền nói: “Haiz, chị cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đầu chị đột nhiên rất đau, ý thức trở nên mơ hồ.

“Tuy nhiên, sau khi em bước vào, cơn đau đầu đột nhiên biến mất, ý thức cũng trở nên tỉnh táo hơn.

“Bây giờ mọi cảm giác đều tan biến như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Trình Hạ Vũ cũng gật gật đầu: “Em cũng cảm thấy y như vậy”

“Thật sự quá kì quái rồi.”

Diệp Huyền Tần cau mày: “Sau khi anh rời đi, triệu chứng của họ đã biến mất, chẳng lẽ là “Nam Huyền, Cá Nhỏ, vừa nãy có phải lúc tôi rời đi, thì hai người đã bắt đầu cảm thấy đau đầu không?” Hai cô gái nhìn nhau: “Hình như đúng là như vậy.” Chẳng lẽ là …

Sắc mặt Diệp Huyền Tần trở nên nghiêm trọng: “Nam Huyên, Cá Nhỏ, bây giờ anh sẽ đi ra ngoài, hai người cảm nhận xem sao.”

Diệp Huyền Tần không giải thích nữa, liền chạy nhanh ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nhưng ngay khi mà Diệp Huyền Tần rời đi, hai cô gái lại đau đầu dữ dội, không thể đứng vững, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Diệp Huyền Tần lại nhanh chóng quay trở vào.

Nói cũng lạ, anh ấy vừa trở lại, triệu chứng của hai cô gái cũng liền biến mất, nhìn không ra một điểm bất thường.

Hiện tượng kỳ lạ này, khiến cả ba cô gái đều thấy hoang mang: “Anh rể, tình hình này rốt cuộc là sao chứ.”

“Nếu vậy thì, sau này cả đời anh đều không thể tách rời khỏi chúng em sao?

Từ Nam Huyện cười khổ nói: “Là chúng ta không thể rời khỏi em ấy mới đúng.”

“Diệp Huyền Tần, đây chắc chắn không phải là bệnh rồi. Em cứ việc nói cho chúng tôi biết sự thật là được.”

Chuyện đã đến nước này, Diệp Huyền Tần biết rằng không thể che giấu được nữa.

Anh ấy nặng nề gật đầu nói: “Không sai, hai người có hình như không phải bị bệnh.”

“Hai người có khả năng là đã bị trúng độc; hoặc là dính phải vu thuật, cổ độc… nào đó.”

Cái… cái gì!

Vu thuật và cổ độc hai loại từ này, đã khiến hai cô khiếp sợ rồi.

Đối với các cô ấy mà nói, vu thuật và cổ độc đều nằm ngoài:tăm hiểu biết của họ, quá đáng sợ.

Trình Hạ Vũ run rẩy nói: “Trúng độc còn dễ nói, nếu như là chúng em là trúng cổ độc hay là vu thuật…

Anh rể, anh hãy nói thật cho chúng em biết, có phải là sẽ không có thuốc chữa rồi.”

Diệp Huyền Tần nhanh chóng an ủi nói: “Đừng lo lãng, dù có bỏ ra bất cứ giá nào, anh cũng nhất định sẽ chữa khỏi cho hai người.”

“Kính Lang mà anh phụ trách, đại diện cho cơ sở y tế hàng đầu ở Đại Hạ, bọn họ không chỉ am hiểu chuyên sâu về y học, mà trên phương diện vu thuật và sâu độc cũng rất tâm đắc.”

Hai cô gái vân nơm nớp lo sợ, họ có thể đoán ra được, Diệp Huyên Tần đang cố gắng an ủi họ.

Diệp Huyền Tần nói: “Bây giờ anh cần phải hiểu rõ, nguồn gốc của loại độc tố này.”

“Tục ngữ có cầu rằng bệnh do ăn uống mà ra, hai người hãy Suy nghĩ thật kỹ, sau khi đến Đông Sa thì đã bao giờ ăn món ăn nào đáng ngờ”