Chiến Thần Phong Vân

Chương 1838




Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền từ chối như chém định chặt sắt: “Chắc là không đầu”

“Bọn chị vẫn luôn ăn cơm cùng Lam Khiết. Nếu như đồ ăn có vấn đề, vậy thì Lam Khiết với Tiểu Quân Quân cũng phải xảy ra vấn đề mới đúng.

Diệp Huyền Tần đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nóng lòng nói: “Đúng rồi, hai người ở văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Vũ Minh có từng ăn hoặc uống thứ gì không?”

Trình Hạ Vũ bỗng vỗ đầu nói: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi.”

“Lâm Vũ Minh muốn mời chúng em cùng đi ăn tối, nhưng bị bọn em từ chối rồi. Ông ta liền lấy ra một chai rượu đỏ, chúng em đã uống một ly “Liệu có phải chai rượu đỏ đó có vấn đề không.” Diệp Huyền Tần cười gắn: “Hừ, một trăm phần trăm là chai rượu đỏ đó có vấn đề.”

Từ Nam Huyện nói: “Không đúng, lúc đó Lâm Vũ Minh cũng uống rượu đỏ mà, tại sao ông ta lại không sao.”Diệp Huyền Tần: “Là ai rót rượu cho bọn chị?” Từ Nam Huyên: “Là nữ thư kí của Lâm Vũ Minh.” Diệp Huyền Tần: “Hẳn là nữ thư kí của Lâm Vũ Minh đã động tay động chân.

Trình Hạ Vũ nghi ngờ nói: “Không thể nào, bọn em tận mắt trông thấy cô ta rót rượu mà, nếu như cô ta thật sự làm bất cứ hành động nhỏ nào bọn em không thể nào không phát hiện ra được. Diệp Huyền Tần: “Hai người đánh giá quá thấp cái loại thuật sĩ giang hồ này rồi. bọn họ có thể chỉ bật nhẹ đầu ngón tay một chút, hoặc chạm một cái vào ly rượu là đã đủ để hạ cổ rồi.”

Trình Hạ Vũ vuốt trán: “Ây, em nghĩ mãi mà không hiểu, bọn em cùng với Lâm Vũ Minh không thù không oán, tại sao ông ta lại muốn hại chúng em? Còn là hại bọn em vào chỗ chết nữa.”

Diệp Huyền Tần vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi, Lâm Vũ Minh có thể là nhằm vào anh.”

“Ông ta làm như vậy đoán chừng là không muốn anh cùng với bọn em tách ra, tiến về Côn Luân”

“Hừ, một người làm ăn nho nhỏ mà cũng dám cấu kết với Âm Ti, bọn họ tìm chết!”

Trong cơn tức giận tột độ, tay anh không tự chủ được mà bóp vỡ một ly rượu!

Tập đoàn Vũ Minh, Tổng giám đốc Lâm Vũ Minh đang lửa giận ngút Ông ta vừa nhận được tin, Diệp Huyền Tần đã rời trời.khỏi thành phố Đông Sa rồi!

Vốn dĩ ông ta còn nghĩ nhóm người “Thư kí Quỳnh” nhanh chóng thu lưới, xử lý Diệp Huyền Tần, trút giận thay bản thân mình. Thế nhưng bây giờ, Diệp Huyền Tần đã rời khỏi Động Sa rồi, thư kí Quỳnh vẫn chưa có dấu hiệu ra tay. Ông ta chợt nhận ra bản thân có thể đã bị thư kí Quỳnh đùa cợt rồi.

Ông ta lôi điện thoại ra, chuẩn bị khiển trách thư kí Quỳnh, để cho cô ta mau chóng ra tay.

Vào ngay lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ vang.

Lâm Vũ Minh mất kiên nhẫn tiến lên mở cửa. Cửa mở ra, đứa con trai Lâm Thần Dạ của ông ta ngồi xe lăn tiến vào.

Anh Hùng với mấy đàn em nữa theo sát phía sau.

Lâm Thần Dạ vừa tiến vào liền khóc không ngừng lại được: “Bố, bố có biết không, cái tên họ Diệp kia đã rời đi rồi.”

“Vậy là bố muốn bỏ qua cho anh ta sao?”

“Cục tức này bố có thể nuốt trôi sao?”

“Sau này nhà chúng ta làm sao sống ở Đông Sa nữa, chúng ta còn có chỗ đứng sao? Bố, bố nhất định phải nghĩ lại.”

Lâm Vũ Minh an ủi nói: “Thủy Sinh, con đừng nóng vội.”

“Nhóm người hợp tác với bố năng lượng trải rộng toàn cầu, chỉ cần tên họ Diệp đó không rời khỏi trái đất, bố đều cỏ thể tìm ra được cậu ta.

“Yên tâm, bây giờ bố sẽ lệnh cho nhóm người hợp tác với bố thu lưới, xử lý cậu ta.”

Tâm trạng của Lâm Thần Dạ bấy-giờ mới chuyển biến tốt một chút: “Bố, vậy xin bố mau chóng ra tây, trăm ngàn lần đừng để tên họ Diệp đó thoát được.”

Ừ.

Lâm Vũ Minh ngay lập tức gọi điện thoại cho “Thư kí Quỳnh”.

*Xin lõi, số điện thoại quý khách vừa goi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Cái giọng nói lạnh băng cứng ngắc của phụ nữ này cứ như một một quả bom nặng kí đang nổ tung trong đầu ông ta.

Lâm Vũ Minh thiếu chút nữa là đứng không vững.

Đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Cái cô “Thư kí Quỳnh” kia tại sao lại không liên lạc được, không phải cô ta bỏ chạy rồi đấy chứ.

Ông ta xác nhận số điện thoại không sai rồi lại gọi đi một lần nữa.

Nhưng cũng vẫn như như lần trước thông báo số điện thoại không liên lạc được.

Ông ta gọi liên tiếp bốn năm cuộc cũng đều như vậy.

Lâm Vũ Minh tức muốn nổ phổi: “Đồ khổn nạn, dám chơi tôi, ông đây tuyệt đối sẽ không tha cho côi”

Lâm Thân Dạ vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: “Bố, sao…

sao rồi ạ?”

” Đừng nói với con, nhóm hợp tác của bố bỏ chạy rồi nha.”