Chiến Thần Phong Vân

Chương 1914




“Đúng vậy đúng vậy, kiếm được một chút cũng là một chút, suy cho cùng còn hơn là mất trắng” “Mấy người thì biết cái gì chứ." Hàn Tây Thi không chút khách sáo đáp lại: "Làm người ấy mà, phải có lý tưởng mới phải chứ. Muốn kiếm thì phải kiếm nhiều, nếu không cứ dứt khoát không kiếm thì hơn. Kiếm được vài đồng tiền mọn thì có gì đâu chứ? Có khác gì cá mặn không?” “Ha ha ha!” Mọi người cười vang liên tục chế nhạo Hàn Tây Thi, nói cô ta không biết cách cá cược.

Diệp Huyền Tần đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay ít nhất cô có thể kiếm được hơn ba tỷ đấy.”

Giọng điệu giống như không khiến người khác chết đứng thì không thôi.

Câu này của Diệp Huyền Tần vừa nói ra, tầm mắt của mọi người nhanh chóng dừng lại trên người anh. “Thằng nhóc cậu là ai vậy chứ, nơi này không tới lượt cậu xen mồm vào đâu. “Nghe giọng của cậu chắc là người ở nơi khác nhỉ. Một người ở chỗ khác như cậu cũng không thể biết rốt cuộc Quyền Vương có sức mạnh lớn đến mức nào đâu. “Có thể nói như này đi, trong giới này trừ Thần Soái ra thì không có ai xứng tầm làm đối thủ của Quyền Vương được. “Một Diệp Huyền Tần nhỏ bé như vậy, ngay cả xách dép cho Thần Soái cũng không xứng chứ nói gì. “Biến biến biến, đừng ở chỗ này khiến chúng tôi mất hứng thêm nữa.

Hàn Tây Thi, tổng giám đốc Hàn phong thái ngời ngời lại nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt đầy hứng thú. “Ôi trời, không ngờ ở chỗ này lại còn có thể gặp gỡ một người có cùng chí hướng với tôi cơ đấy. Chàng trai này, tôi cũng không thể chỉ nói chứ không làm được, cậu và tôi đều xem trọng Diệp Huyền Tần, cậu còn không mau cược cho cậu ấy?”

Diệp Huyền Tần đáp: “Thật ra tôi cũng có ý định đó, chỉ là đáng tiếc thay, trên người tôi chưa bao giờ đem tiền theo “Ha ha ha!” Đám người kia lại cười càng vui vẻ hơn. “Cái gì mà trong túi không có tiền chứ, chỉ là nói suông thôi” “Đúng vậy đó, cậu ta chắc chắn không muốn cược cho Diệp Huyền Tần rồi.” “Cậu ta chẳng qua chỉ muốn nịnh hót người khác thôi, muốn theo đuổi tổng giám đốc hàn đó mà. Đừng có suy nghĩ làm cóc mà học đòi ăn thịt thiên nga, ngay cả vài trăm triệu đồng còn không bỏ ra được thì dựa vào đâu để theo đuổi tổng giám đốc Hàn chứ.” “Ông đây tốn bao nhiêu công sức chỉ vì muốn lấy lòng được tổng giám đốc Hàn, nhưng cho đến tận bây giờ ngay cả một lần có sắc mặt tốt cũng chưa từng thể hiện cho ông đây xem nữa kìa!”

Hàn Tây Thi nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn Diệp Huyền Tần: “Thì ra chàng trai này lại muốn chơi đùa cùng tôi à. Như vậy đi, tôi cho cậu một cơ hội. Tôi thấy cậu cũng không có vẻ giàu sang gì, chỉ cần lấy một trăm bảy mươi lăm triệu triệu ra đây cược cho Diệp Huyền Tần, đêm nay tôi và cậu cùng đi ăn tối với nhau ha.

Trời ạ!

Hai mắt của những người đang vây quanh đó đều phát sáng. “Chỉ cần một trăm bảy mươi lăm triệu triệu là có thể cùng dùng bữa tối với tổng giám đốc Hàn rồi kìa, cơ hội này có thắp đèn cầu nguyện cũng không thể có được đó “Tổng giám đốc Hàn, tôi lấy bảy trăm triệu ra cược, cô có thể ăn một bữa cơm với tôi được không” “Tôi tình nguyện dùng ba tỷ rưỡi chỉ để ở cạnh riêng tổng giám đốc Hàn hơn mười phút thôi” “Tổng giám đốc Hàn, cô là người tình trong mộng của tôi đó, cô cũng không thể chỉ vì một trăm bảy mươi lăm triệu triệu của kẻ hèn này mà để cho cậu ta chiếm được lợi ích chứ.” “Đúng thế đúng thế, cô xem cậu ta còn ôm theo một đứa con kìa, chắc chắc là người đã có gia đình rồi. Cải trắng xinh đẹp vĩnh viễn không thể cho lợn ăn được đâu.

Mọi người đều nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Huyền Tần, thật sự lo rằng anh sẽ đồng ý lời đề nghị này.

Nhưng kết quả lại khiến bọn họ vui vẻ gấp bội.

Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Xin lỗi, trên người tôi quả thật chưa bao giờ mang tiền theo

Vẻ mặt Hàn Tây Thi lộ vẻ tức giận: “Mẹ nó, sức hút của tôi kém như vậy hay sao, ngay cả một trăm bảy mươi lăm triệu triệu cũng không đáng giá à?” “Mắt cậu có bị gì hay không thế, hay là đồng tính, không gần phụ nữ hả.”

Ha ha ha!

Mọi người cười rộ lên.

Phương Như lúc này lại cất giọng nói ngây ngô: “Chú ơi, bọn họ vừa mới nói trên thế giới này chỉ có Thần Soái mới có thể chiến thắng được Quyền Vương đúng không ạ?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy!

Phương Như nói tiếp: “Được rồi, cháu cược cho chú bốn mươi nghìn.

Bàn tay nhỏ non nớt của Phương Như móc bốn mươi nghìn từ trong túi ra đưa cho Diệp Huyền Tần.

Hàn Tây Thi mỉm cười nhéo gương mặt trắng trẻo bụ bầm của Phương Như: “Nhóc con à, chàng trai này là chú của cháu sao, không phải bố của cháu à.” “Cháu hiểu lầm rồi, cháu không thể cược cho chú của cháu được, cháu chỉ có thể cược cho Quyền Vương hoặc Diệp Huyền Tần thôi. Hai người họ mới là tuyển thủ dự thi trận đấu.

Phương Như khẽ đáp lại: “Nhưng mà chủ của cháu chính là Diệp Huyền Tần mà.”

Cái gì cơ?

Mọi người vô cùng nghi hoặc có phải mình đã nghe nhầm hay không, lại hỏi lại Phương Như một lần nữa.

Sau khi xác nhận là mình không nghe nhầm, ánh mắt kinh ngạc của tất cả bọn họ đổ dồn về phía Diệp Huyền Tân.