Chiến Thần Phong Vân

Chương 1915




Chàng trai này có dáng người cao gầy thon gọn, tuổi còn khá trẻ, tuy có thể nói rằng có chút cường tráng, nhưng so với cường tráng thật sự còn kém xa hơn rất nhiều.

Nhỏ con hơn Quyền Vương rất nhiều, đây con mẹ nó sao có thể đánh được chứ?

Mọi người thầm cảm thấy may mắn vì đã cược cho Quyền Vương.

Hàn Tây Thi mang vẻ mặt khó coi nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh... Anh chính là Diệp Huyền Tần thật à? Nói với tôi đây không phải là sự thật đi, anh đang lừa tôi thôi.”

Diệp Huyền Tần nói: “Tôi chính là Diệp Huyền Tần đây, sao vậy?”

Hàn Tây Thi vội vàng nói: “Bây giờ tôi hối hận có còn kịp không? Tôi muốn chuyển ba trăm lăm mươi triệu từ Diệp Huyền Tần sang cược cho Quyền Vương. “Xin lỗi nhé, không được đâu!” Đối phương dứt khoát từ chối.

Diệp Huyền Tần: “

Chuyển tiền cược đi, cô con mẹ nó rốt cuộc còn ý gì nữa hả?

Sau khi bị từ chối thẳng thừng, vẻ mặt Hàn Tây Thi lộ vẻ sống không còn gì luyến tiếc nữa: “Ba trăm năm mươi triệu của tôi, cứ như vậy đổ sông đổ biển rồi ư. “Anh... Anh đền cho tôi đi!”

Diệp Huyền Tần nói: “Cô chắc chắn là tôi sẽ thua à?”

Hàn Tây Thi đáp: "Rốt cuộc ai cho anh dũng khí nói ra những lời này vậy? Anh xem anh tay nhỏ chân nhỏ như này, có lẽ còn không to bằng tôi nữa kìa. Ngay cả tôi có khi anh còn chẳng thắng được ấy chứ.”

Lúc này mặt của Diệp Huyền Tần đã đen kịt lại.

Đường đường là Thần Soái mà lại bị đám người này coi thường đánh không lại một người phụ nữ, vô cùng nhục nhã đó.

Diệp Huyền Tần không thể nhịn được nữa.

Hàn Tây Thi tiếp tục nói: “Tôi mặc kệ, nếu như anh thua thì ba trăm năm mươi triệu đánh cược này anh phải đền cho tôi không thiếu một xu nào”

Diệp Huyền Tần nói: “Tự đánh cược thì tự gánh chịu, dựa vào đâu mà đòi tôi đền cho cô chứ?”

Hàn Tây Thi nói: “Bởi vì anh đã phụ sự tín nhiệm của tôi được chưa?”

Không ngờ Diệp Huyền Tần chưa cần nghĩ ngợi gì đã đồng ý: “Được, tôi đồng ý với cô. Nhưng mà nếu như tôi thắng thì sao đây?”

Hàn Tây Thi không hề do dự dù chỉ một chút nói: “Nếu anh thắng, tôi không những có thể giao toàn bộ tài sản tôi có cho anh, thậm chí tôi còn có thể chăm sóc anh cả một đêm, sao nào?” “Đồng ý!” Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý. Đám người bên ngoài bỗng nhiên xôn xao một loạt.

Có người kích động hét lớn: “Mau nhìn xem, đó chẳng phải là Quyền Vương hay sao?” “Quyền Vương, thật sự là Quyền Vương đó.” “Trời ơi, ông trời của tôi ơi, vậy mà tôi có thể tận mắt nhìn thấy vẻ ngoài của Quyền Vương đấy, chết cũng không tiếc, đời này có chết cũng không còn gì nuối tiếc nữa rồi.”

Hai chữ “Quyền Vương” lập tức đã khơi dậy một đợt sóng gió to lớn.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau tránh ra tạo một lối đi cho Quyền Vương, vô cùng tôn kín nhìn Quyền Vương.

Diệp Huyền Tần cũng theo tiếng nói mà nhìn lại.

Một đội vệ sĩ đang vây quanh một võ sĩ cao to đi vào bên trong sân đấu.

Nếu như không đoán sai thì có lẽ võ sĩ cao to dẫn đầu chính là Quyền Vương nhỉ.

Hơi thở của anh ta rất mạnh bạo, thân thể cường tráng, thậm chí có thể cảm nhận được một làn khói mạnh mẽ vây quanh anh ta.

Anh ta vậy mà lại là một võ sĩ có kình khí

Sức mạnh này đã ở ngoài sức tưởng tượng rồi, thật đúng là ngàn dặm không có được một người như vậy.

Nhưng mà ở trước mặt Diệp Huyền Tần, anh ta vẫn chỉ là một con kiến như cũ thôi.

Hơi thở mạnh bạo của Quyền Vương khiến mọi người không thể thở nổi, không nhịn được lùi về phía sau tránh né.

Sau khi Quyền Vương tới gần Diệp Huyền Tần, hai người họ bốn mắt nhìn nhau.

Quyền Vương liếc mắt đánh giá Diệp Huyền Tần một lượt từ trên xuống dưới.

Không hề có điểm gì đáng nói cả, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hơi thở giống vậy, tố chất thân hình cũng như vậy.

Nói tóm lại, chỉ là một người bình thường thôi.

Người bình thường lại không thể bình thường hơn được nữa, cùng lắm cũng chỉ là một dân xã hội mà thôi.

Quyền Vương nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Huyền Tần.

Anh ta chậm rãi dừng chân lại, trái tim của mọi người đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Bá vương gặp bá vương, rốt cuộc sẽ tóe lửa đến mức nào đây chứ?

Quyền Vương chỉ nhẹ nhàng liếc mắt về phía Diệp Huyền Tần một cái, sau đó dò hỏi Phương Tuấn Bình: “Cậu ta chính là đối thủ mà cậu tìm cho tôi sao?”

Phương Tuấn Bình vội vàng gật đầu nói: “Không sai thưa Quyền Vương

Haiz!

Quyền Vương thở dài một tiếng, sau khi nhìn thoáng qua Diệp Huyền Tần thì đi vào bên trong sân đấu.

Một tiếng thở dài tràn đầy thất vọng chính là sự đánh giá của Quyền Vương dành cho Diệp Huyền Tần.

Mà Quyền Vương nào có hay biết, hơi thở của Diệp Huyền Tần có thể bình thường như vậy là bởi vì anh đã chắn hết lại hơi thở cường thế của mình rồi.

Nếu không, nếu như anh hoàn toàn xuất ra hơi thở mạnh bạo như vậy chắc chắn sẽ khiến Phương Như hoảng sợ, khiến tất cả mọi người đang tập trung ở chỗ này sợ hãi.