Chiến Thiên

Chương 135: Giết




Mưa rơi khắp nơi, trên mặt đất tỏa ra từng làn khói nhẹ.

Sau một lát, gió mưa cũng ngừng lại, để lại một con đường lầy lội.

Trên đường, hơn chục con khoái má tung vó chạy thẳng về phía Đại Lâm thôn.

Liệt mã hí vang, móng ngựa vọt cao không kiêng nể gì nhảy thẳng vào trong thôn. Lập tức kỵ sĩ tung ra một roi, nhất thời trên sân tập nổi lên một mảnh bụi mù. -

Chỉ chốc lát, ngoài bãi tập ra thì bên ngoài đều trở nên bừa bãi vô cùng.

Sau một khắc, mười người trong Đại Lâm thôn vọt ra, bọn họ nhìn thao trường, trong mắt hiện ra vẻ tức giận cực độ.

Hôm nay Đại Lâm thôn đã khác xưa, từ khi trong thôn có mấy bị Liệp sư, danh tiếng Đại lâm thôn truyền xa, nhất là sau khi Trịnh Hạo Thiên xuất thủ đánh bại Uyển Nhất Phu của Uyển gia thôn, khiến khu vực săn bắn của Đại Lâm thôn trở lên rộng rãi, căn bản không ai dám ý kiến.

Tuy nói hôm nay Trịnh Hạo Thiên bế quan ở Biền tây thành Cừu gia, nhưng trong thôn vẫn có vài cao thủ tọa trấn, căn bản không có bất cứ liệp sư làng khác nào dám đến khiếu khích.

Trong một năm ngắn ngủi, danh tiếng Đại lâm thôn như mặt trời ban trưa, không ngờ mơ hồ có thể thay thế Uyển gia thôn, những thôn làng xung quanh đây đều biết chuyện này.

Vì vậy, một đoàn kỵ sĩ tiến vào Đại Lâm thôn còn trắng trợn phá hỏng sân tập, tất cả mọi người trong lòng đều tức giận hận không thể đánh chết mấy tên đui mù kia ngay tại chỗ.

"Dừng tay!!!!" Một âm thanh vang dội vang lên.

Dư Kiến Thăng bước từ trong nhà ra.

Hắn trong đại lâm thôn có đại vị cực cao, vừa thấy hắn đi ra, mọi người lập tức lui sang một bên.

Dư Kiến Thăng bước nhanh tới, ánh mắt nhìn bọn kỵ sĩ một vòng, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Hắn miễn cưỡng cười, cung kính nói: "Lý công tử, ngài đại giá đến đây, chẳng lẽ có chuyện gì sao?"

Thôn dân đều ồ lên, bọn họ tuy không biết những người này, nhưng thấy Dư Kiến Thăng nén giận cung kính như vậy, đương nhiên biết tình hình không ổn.

Nam tử ở trung tâm đám kỵ sĩ là Lý Mậu Lâm, hắn ngồi trên ngựa không thèm để ý nói: "Đồ nhi, ngươi nói cho hắn biết đi."

Một người ở phía sau hắn lập tức cung kính khom người nói: "Dạ, sư phụ."

Sắc mặt Dư Kiến Thăng nhất thời trở nên khó coi.

Hắn tự nhiên nhận ra người này chính là Uyển Cường Văn con trai lớn của Uyển Nhất Phu, nhưng mà hắn lại không biết Uyển Cường Văn từ khi nào trở thành đồ đệ của Lý công tử.

Trong lúc nhất thời Dư Kiến Thăng biết không ổn, hắn quay người đánh mắt với đám Trịnh Thành Liêm.

Trịnh Thành Liêm khẽ gật đầu, lập tức rời đi, chạy ra khỏi thôn.

Động tác này của họ tự nhiên là không gạt được Lý Mậu Lâm, nhưng hắn chẳng thèm để ý.

Cao thủ trong Đại lâm thôn đến càng nhiều càng tốt, nếu chỉ có một mình Dư Kiến Thăng chẳng phải uống phí tâm cơ của hắn sao.

Uyển Cường Văn lập tức nhảy xuống ngựa cao giọng: "Dư thôn trưởng, gia sư lần này đến để làm nhân chứng."

Dư Kiến Thăng trầm giọng nói: "Không biết Lý công tử muốn chứng kiến cái gì?"

Uyển Cường Văn cười nhạt, nói: "Đại Lâm thôn cùng Uyển gia thôn mấy năm trước đã có một lần luận võ so tài để quyết định phạm vi săn bắn của hai thôn. Lần trước gia phụ thua dưới tay Đại Lâm thôn các người, cho nên lần này Uyển mỗ tới đây khiêu chiến."

Dư Kiến Thăng nhíu mày, nói: '' Được, vậy thì ước định thời gian, Đại Lâm thôn chúng ta sẽ phái người tới luận võ cùng ngươi."

Trong lòng hắn tuy tức giận, nhưng vẫn chưa mất bình tĩnh.

Uyển Cường Phụ đầu nhập Lý gia, đồng thời có thể làm đệ tử của Lý công tử, nhưng hắn không biết Đại Lâm thôn hiện nay cũng có chỗ dựa vững chắc, chỉ cần lão thỉnh cầu, Cừu gia nhất định giúp họ hóa giải nguy cơ.

Nhưng mà Uyển Cường Phụ to tiếng nói: "Dư thôn trưởng, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay gia sư ở đây, ngươi cứ cử một người ra đấu là được rồi."

Dư Kiến Thăng hừ lạnh hỏi: "Uyển Cường Văn, quy củ hai làng chúng ta chẳng lẽ ngươi đã quên."

Uyển Cường Phụ chợt lóe sát khí, nói: ''Dư thôn trưởng, lần trước các người đến Uyển gia trang hình như cũng tùy ý mà chiến a."

"Đó là lệnh tôn chủ động xuất thủ, không trách được người khác." Dư Kiến Thăng bình tĩnh nói.

Hắn tuy rằng không sợ Uyển Cường Văn, nhưng đối với Lý Mậu Lâm lại kiêng kỵ vạn phần.

Uyển Cường Văn ngẩn ra, cả giận nói: "Bởi xàm ngôn, muốn đánh thì lại đây."

Hắn bước lên một bước, một quyền đánh tới, quyền phong gào thét như trường thương không gì không phá lao tới.

Dư Kiến Thăng sắc mặt đại biến, hắn không ngờ đối phương ngang ngược như vậy, mà không ngờ nữa chính là, một năm trước chỉ là sơ giai liệp sư mà hiện tại Uyển Cường Phụ lại cường đại như vậy.

Một quyền này tốc độ cùng lực lượng sớm đã vượt qua sơ giai Liệp sư.

Hơn nữa không kịp đề phòng, Dư Kiến Thăng vừa kịp giơ tay đỡ quyền của Uyển Cường Phụ.

Một cỗ đau đớn từ cánh tay truyền tới, Dư Kiến Thăng tức giận hừ một tiếng, hắn hoài nghi cánh tay này đã bị gãy.

Uyển Cường Văn sau khi đánh trúng cánh tay Dư Kiến Thăng một lần nữa lao tới, quyền như cự chùy đánh về phía đan điền Dư Kiến Thăng.

Trịnh Hạo Thiên phế đan điền cha hắn, hôm nay hắn ăn miếng trả miếng, cũng muốn phế đan điền trưởng thôn Đại Lâm, khiến mười mấy năm khổ tu của lão thành bụi phấn.

Trong lúc nguy cấp, Dư Kiến Thăng kiệt lực xoay tay, cánh tay đau đớn lúc trước cố gắng vọt tới tung ra một quyền.

Nhưng mà, quyền thế của Uyển Cường Văn quá mức mạnh mẽ, hắn tuy rằng khống chế được quyền đầu, nhưng không phá được quyền thế.

Toàn bộ thân thể bị quyền này đánh bay lên, giữa không trung không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Uyển Cường Văn trong mắt hiện ra vẻ hối tiếc, hắn nhanh chóng lao lên, miệng hô: "Dư thôn trưởng công phu thật tốt, tiếp tục tiếp ta một quyền."

"Vô sỉ......."

Một tiếng rống giận từ xa vọng lại, trong lúc đó hai đạo nhân ảnh đã bay tới.

Dư Uy Hoa hai mắt đỏ đậm, một quyền đánh ra, không ngờ bùng phát chiến ý quyết không quay đầu.

Ầm một tiếng phảng phất như sấm rền trong không trung, một cỗ lực lượng cường đại từ không gian giao thủ giữa hai người phát ra.

Lâm Đình vọt lên không trung đỡ lấy thân hình Dư Kiến Thăng.

"Giết.........."

Dư Uy Hoa tức giận nổ mắt, trong miệng rống giận, mỗi lần rống lên khí thể trên người hắn bùng phát cùng quyền đầu. Khi nhìn thấy cha bị người ta đánh, hắn giận tím gan, hận không thể băm thây tên trước mặt thành vạn đoạn, lúc hắn ra tay không hề lưu lại thực lực, thậm chí lưỡng bại câu thương cũng không màng.

Uyển Cường Văn trong lòng kinh hãi, một năm khổ tu, hắn được Lý Mậu lâm tặng cho đan dược, tu vi đề cao tới trung giai liệp sư, bốn cho rằng Trịnh Hạo Thiên bế quan ở Cừu phủ, vậy ở đại lâm thôn hắn là vô địch, không ngờ lại lòi ra một Dư Uy Hoa này, thực lực người này đúng là trung giai liệp sư tiêu chuẩn.

Hai bên thực lực không kém nhay bao nhiêu, nhưng lúc này Dư Uy Hoa đã phát điên, khí thể căn bản triệt để áp chế Uyển Cường Văn, khiến hắn khó có thể phản kích.

Lý Mậu Lâm nhíu mày, đánh mắt một cai.

Trương Nhạc nhất thời nhảy ra, hét lớn: "Muốn xa luân chiến sao? Vô sỉ........."

Hắn là cao giai liệp sư, thực lực mạnh mẽ, vượt xa Dư Uy Hoa cùng Uyển Cường Văn vừa mới tiến giai trung giai liệp sư.

Lúc này xuất thủ chỉ cần nhẹ nhàng cũng có thể áp chế khí thể điên cuồng của Dư Uy Hoa.

Ngăn một quyền này, Dư Uy Hoa tuy rằng dốc toàn lực nhưng vẫn không ngừng lùi về sau, khóe miệng thậm chí còn rỉ ra vết máu nhàn nhạt.

Cao giai liệp sư cùng trung giai là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chênh lệch hai cấp bậc hoàn toàn được hiện ra.

Trương Nhạc cười ha hả, chân khí toàn thân lưu chuyển, một quyền toàn lực đánh ra.

Hắn biết Lý Mậu Lâm oán hận với người của Đại Lâm thôn, vì thế hạ thủ không chút lưu tình, một quyền đánh tới tựa như muốn đánh chết Dư Uy Hoa tại chỗ.

Nhưng mà một đã âm thanh xé gió vang lên, Trương Nhạc nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, tựa hộ bị mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.

Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, bất chấp mọi thứ lùi về sau.

Trong một khắc né tránh được một chiêu trí mạng.

Lâm Đình cầm Phi Long cung trong tay, vừa giương cung, sát khí đã bắn ra lẫm liệt.

Lý Mậu Lâm sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, đến khi hắn nhìn thấy Phi Long cung trên tay Lâm Đình, trong lòng không kìm được nữa.

Hắn hừ một tiếng nói: "Nghĩ không ra Đại Lâm thôn lấy nhiều hiếp ít, không ngờ còn đánh lén sau lưng, hừ may là bản công tử tới, nếu không sao có thể chủ trì công đạo cho đệ tử ta."

Dư Uy Hoa hét lớn: "Hồ tâm........"( Lòng dạ hồ ly)

Nhưng mà không đợi hắn nói tiếp, Lý Mậu Lâm vung tay: "Đám dân đen chết tiệt, giết hết cho ta, ai ngăn cản, đồng dạng xử trí."

Hắn nói nhẹ như không, căn bản như giết gà giết chó, trong giọng nói không chút dao động.

Phảng phất như trước mặt hắn không phải là vô số mạng người mà chỉ là cỏ rác.

Đám kỵ sĩ phía sau Lý Mậu Lâm khom người lĩnh mệnh, bọn họ đều nhảy xuống ngựa, chậm rãi tiến lên.

Trong mắt họ hiện ra một tia trào phúng, tựa hồ giết sạch Đại Lâm thôn đến chó gà không tha cũng chẳng có gì là khó khăn.

Uyển Cường Văn lộ vẻ hưng phấn vô cùng, hắn sớm chờ ngày này, không ngờ tới nhanh như vậy.

Đám Dư Uy Hoa biến sắc.

Lý gia Biền Tây thành không ngờ không nói lý.

Nhìn đông đảo cao thủ Lý gia đang dần ép tới, trong lòng bọn họ đều là một mảnh lạnh lẽo