Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 40




Mạc Hiểu Nam từ dưới mặt đất đứng lên mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt.

Cái bóng đen lúc này bắt đầu mờ nhạt sau đó biến mất.

Khuôn mặt của Mạc Hiểu Nam lúc này bắt đầu ngưng trọng, bởi vì hắn không biết đối phương sẽ tấn công từ chỗ nào.

Mười giây sau mặt đất truyền đến một tiếng động rất nhẹ, mặt đất chỗ hắn đứng một bàn tay màu đen trồi lên nắm lấy chân hắn, bàn tay lập tức nắm chặt kéo mạnh hắn xuống mặt đất.

Nhưng lúc này Mạc Hiểu Nam cầm lấy cây thương đâm mạnh xuống mặt đất, một tiếng rít gào từ dưới đất truyền lên.

Mạc Hiểu Nam cười cười: "Ngươi mà muốn chơi chiêu với ta sao!"

Hắn truyền thêm một chút khí tức thần bí vào thanh trường thương, đầu thương ngay lập tức phóng ra gai nhọn chi chít, đâm đ*o bóng đen kia thành con nhím.

Cánh tay cầm chân hắn lúc cũng thả lỏng, hắn lúc này cũng kéo thanh trường thương lên, ở mũi thương là một quái nhân đen thui, khuôn mặt được băng lại bằng vải trắng, nhưng trải qua thời gian lâu đã hoá thành màu đen.

Cơ thể gầy gò, tay chân dài ngoằng móng tay sắt như dao cạo, miệng lúc nào cũng trào ra khí màu đen, nhưng trên người không có một chút sinh cơ nào.

Nó lúc này vận dụng nốt sức lực còn lại trong người, đưa đôi tay dài ngoằng đâm về phía hắn, nhưng móng tay sắc bén của nó chưa chạm được vào người hắn thì đầu nó đã bị đấm nát.

Sau khi đầu bị đấm nát, cơ thể nó bắt đầu hóa thành tro bụi, tiêu tán giữa trời đất.

Mạc Hiểu Nam lúc này khụy xuống tay đặt lên trước ngực, trong lòng bàn tay hắn xuống hiện một ký tự màu đen bắt đầu hấp thu sinh mệnh khí tức của hắn.

"Khục!! Đúng là gian xảo!"

Hắn lập tức đưa tay lên, lấy thanh trường thương đâm vào giữa lòng bàn tay, ký tự màu đen kia bắt đầu bị công phá, từ từ bị thanh trường thương cắn nuốt, sau hơn năm phút ký tự kia mới hoàn toàn biến mất.

"Mấy con tử thi này không được giết, nếu không thì sẽ bị dính mệnh chú trong cơ thể bọn chúng!"

Hắn bất chợt nhìn về phía đỉnh núi trong lòng thở dài: "Tiên tử ngươi rốt cuộc gặp phải cái gì? Để cho bây giờ phải khốn khổ như thế!"

Hắn lắc đầu sau đó tiếp tục phóng về phía đỉnh núi, lần này đường thông thoáng dễ đi hơn nhiều, nhưng tử thi lúc nãy cũng nhiều hơn không kém.

Nhưng hắn không dừng lại chiến đấu mà lướt qua chỗ khác tránh, xa bọn chúng bởi vì hắn biết thời gian không còn nhiều, nếu như ngày hôm nay không đến kịp thì người trên huyết trì chết thì mạng hắn cũng đi theo luôn.

"Cố cầm cự chờ ta tới!"

- -------------

Bên trong huyết trì Lâm Phi Nhi khuôn mặt nhăn nhó tái nhợt, cơ thể nàng lúc này cũng già đi không ít, tóc đen bóng mượt cũng đã xuất hiện hơn một phần tóc trắng.

Miệng không ngừng lẩm nhẩm: "Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của ta?...."

Nửa ngày sau, bên canh huyết trì một thân ảnh xuất hiện, tay cầm trường thương trên tay hắn có mười đạo kí tự di duyển, và không ngừng hấp thu sinh mệnh lực của hắn.

"Đúng là dai như đỉa."

Trên đường hắn đến đây đụng phải một đám tử thi, hắn cố gắng cắt đuôi nhưng không thành.

Mạc Hiểu Nam chĩa mũi thương về đám tử thi hét lớn: "Các ngươi đến đây!!!"

Đám tử thi hầu như không e ngại hắn lập tức phóng đến, há chiếc miệng đầy răng nhọn, móng tay nhọn và sắc bén như dao cạo lao về phía hắn.

Mạc Hiểu Nam lập tức hết hồn: "Clm!!"

Một hai con hắn còn đánh được, nhưng lần này bọn nó lao lên hết.

Hắn lập tức quay người chạy vào bên trong huyết trì, đám tử thi bên ngoài đột nhiên dừng lại sau đó quay người bỏ đi.

Mạc Hiểu Nam lúc này cũng bất ngờ, nhưng giây sau hắn cảm nhận được một thứ gì đó ở dưới chân hắn nhấm nháp.

Khi hắn nhìn xuống thì thấy dưới chân không còn là huyết trì mà là một hồ cổ trùng, rắn rết ếch độc, đến cả hoàng thiên cổ cũng có bên trong này.

"Oai oai!! Chơi thế này là không được nha!!"

Không chờ hắn phản ứng một làn sóng cổ trùng lao đến chỗ hắn, ngay lập tức nhấn chìm hắn.

"CMN!!! lại nữa saoooooo!!!!" Hắn chỉ kịp hét lớn.

Nhưng thanh trường thương bên cạnh hắn lúc này sáng lên cổ trùng ngay lập tức bị thương ý chém nát, tạo thành một khoảng không gian rộng một trượng.

Mạc Hiểu Nam từ mặt đất đứng dậy, ho mấy tiếng cổ trùng cũng từ đó mà văng ra, bắt đầu loi nhoi tránh xa hắn, nhưng chưa bò được bao xa thì bị thương ý chém nát.

Hắn đưa tay cầm cây trường thương nói: "Cái thứ khí tức thần bí này quả nhiên sài vô cùng tốt, chỉ có điều là mỗi khi dùng tu vi lại sụt giảm không ít."

Hắn vác thanh trường thương lên vai từ từ đi đến bên cạnh Lâm Phi Nhi, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay nâng lên mái tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Trong lòng hắn lúc này cũng dâng lên cảm giác khó tả, khuôn mặt không biết từ khi nào đã vươn vấn chút nước mắt.

"Phải để nàng chờ lâu! hôm nay bất cứ giá nào cũng phải kéo nàng ra khỏi nơi này!"

Hắn cầm lên bàn tay gầy còm, từ trong lòng bàn tay của hắn sinh mệnh lực bắt đầu truyền qua người nàng, hắn cũng lấy thanh trường thương chạm vào mi tâm nàng để thanh trường thương triệt tiêu mệnh chú.

- ---------------

Hiện thực.

Tiêu Dao Tử cũng nôn nóng không ngớt, bởi vì hắn thấy Mạc Hiểu Nam cùng với Lâm Phi Nhi không ngừng già đi rồi trẻ lại, khí tức sinh mệnh như đèn trước gió lúc yếu lúc mạnh.

"Đã hoá thành Sinh tử kiếp sao..."

Vậy thì đã rõ tại sao thiên kiếp tên nhóc kia chưa xuất hiện.

- ---------------

Bên trong cổ trì.

Lúc này đã trôi qua một giờ đồng hồ, Mạc Hiểu Nam cùng Lâm Phi Nhi một người thì bắt đầu già đi một người thì bắt đầu trẻ lại, nhưng quá trình này khá chậm phù văn trên người nàng cũng bắt đầu rút đi.

Thời gian cứ tiếp tục trôi bảy ngày cứ như thế trôi qua, sinh mệnh khí tức lúc này của hai người chạm ngưỡng cân bằng, Mạc Hiểu Nam lúc này đã hoá thành trung niên nam tử.

Còn Lâm Phi Nhi thì không cần phải nói cũng hoá thành một mỹ nữ đẹp như tranh vẽ, kinh diễm tuyệt luân, tỏa ra một luồng khí chất cao quý cùng thánh khiết giống như sen trong hồ, một nét đẹp mà không thể dùng chữ để hình dung.

Mạc Hiểu Nam lúc này ngất đi vì kiệt sức, ngã xuống người nàng, hai mắt run run miệng nhợt nhạt.

Bởi vì bảy ngày này hắn luôn phải tập trung duy trì thanh trường thương cùng điều tiết sinh mệnh lực, nếu như thả lỏng một chút thì sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thanh trường thương cũng không có biến mất mà hoá thành một luồng khí bao bọc Mạc Hiểu Nam lại, để cho đám cổ trùng bên ngoài không lại gần hắn.

Luồng khí tức thần bí của hai người bắt đầu dung hợp thành một.

Lâm Phi Nhi mở mắt ra, nhìn xuống người sau đó mỉm cười, nụ cười này của nàng làm cho thiên địa thất sắc, đôi tay ngọc vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, sau đó ôm vào lòng

"Cảm ơn." Một giọng nói ngọt ngào nhu hoà và nhỏ nhẹ vang lên.

Sau đó nàng nhắm mắt lại.

Cơ thể hai người bắt đầu sáng lên dường như muốn hoà làm một, nhưng vài giây sau đó lại cuộn trọng lại thành một đốm sáng nhỏ tiêu tán giữa cổ trì.