Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 19




Kể từ sau chuyện ngày hôm ấy, Ngữ Yên sẩy thai, phải an dưỡng ở nhà hơn một tuần. Cô ta chắc sẽ hận tôi đến suốt đời mất. Tuy rằng không mấy quan tâm đến thái độ của cô ta, tôi luôn cảm thấy day dứt, tự trách mình đã vô tình làm hại đứa trẻ chưa thành hình hài. Thỉnh thoảng trong giấc mơ, có một đứa bé giơ hai tay về phía tôi cầu xin sự sống, khiến tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi toát ra hâm hẩm giữa đêm lạnh. Tôi trở nên sợ bóng đêm, sợ sự tĩnh mịch đến rợn người ở nơi này, lại càng sợ những cơn ác mộng. Tất cả những điều đó dường như đang biến tôi thành một người hoàn toàn khác lạ, chỉ e rằng một lúc nào đó, tôi sẽ trở nên trầm cảm mất.

Còn Spencer, từ lúc anh ta phát hiện ra mối quan hệ bất chính giữa Ngữ Yên và Nelson, anh ta công khai theo đuổi tôi trước mặt mọi người. Thực ra, tôi có thể phần nào hiểu được tâm trạng của Spencer. Làm sao có thể bình tĩnh và sáng suốt được khi mà vợ mình, người vẫn đầu gối tay ấp, lại có mối quan hệ ngoài luồng với một người bạn khá thân thiết của gia đình. Chính vì hiểu như vậy nên tôi không phản ứng gay gắt trước tình cảm của anh ta, mặc dù tôi cảm thấy mình giống như một tấm bia đỡ đạn được anh ta dựng lên để trả thù Ngữ Yên. Những nhân viên ở khu nghỉ mát, trước nay đã quen mắt với hình ảnh hạnh phúc của gia đình họ, nay bắt đầu bênh vực Ngữ Yên và thay đổi thái độ đối với tôi. Người ta đồn rằng tôi là đứa con gái lẳng lơ xen vào phá vỡ gia đình êm ấm của họ. Có người lại thêu dệt một câu chuyện như tiểu thuyết rằng khi Ngữ Yên cố gắng van xin tôi buông tha cho Spencer, tôi đã cười cợt trên sự đau khổ ấy, cố tình đẩy ngã, làm hư cái thai trong bụng của cô ta.

Thật nực cười.

Bỗng chốc, cô ta trở một người phụ nữ xinh đẹp đáng thương, còn tôi lại là một con hồ ly tinh Châu Á. Người ta bỏ qua hết tất cả những thái độ xấc xược và khó chịu từ trước tới nay của cô ta, nhưng lại phủ nhận hết những việc tốt tôi đã làm, phủ nhận cả bản chất thật sự của con người tôi.

Con người là loại động vật độc ác nhất trên thế giới này. Chỉ cần một câu nói của họ có thể đẩy một người xuống vực sâu.

Tôi chỉ còn biết cười khẩy khi nghe những tin đồn được Ellen kể lại.

- Vậy cậu nghĩ về tớ thế nào? – Tôi tựa vai vào tường, trong khi Ellen đang ngồi đung đưa hai chân trên bàn

- Tớ tin cậu không phải là người như vậy. – Ellen nhìn tôi chờ đợi một câu trả lời.

- Vậy được rồi. Tớ không làm sai gì cả nên tớ cũng ko cần phải giải thích. – Tôi bỏ Ellen đang đứng ngẩn ngơ, đeo găng tay rồi quay vào gian đồ đông lạnh lấy một ít bánh kem cho món tráng miệng.

Khi tôi bước ra khỏi phòng thì John đang nói chuyện với Ellen. Gương mặt Ellen đẹp rạng ngời dưới nắng chiều. Trông hai người ấy thật xứng đôi, tôi nhủ thầm. Tôi đứng tần ngần một lúc, thầm mong John nhanh đi khỏi bởi vì hiện tại, tôi không muốn gặp bất kì ai liên quan đến Ngữ Yên. Đứng được một lúc khoảng 10 phút, cảm thấy dường như anh ta vẫn cố tình nấn ná lại trước gian bếp, tôi không còn cách nào khác, đành bước tới chào.

- Chào cậu. – Tôi cố tình ko nhìn vào mặt anh ta, hai tay khệ nệ ôm đống bánh kem đi thẳng vào gian bếp.

- Chào.

- Tâm này, – Ellen lên tiếng, giọng rất hồ hởi. – John rủ tớ và cậu tối nay đi leo núi ngắm sao đấy.

- Xin lỗi, tớ bận rồi. Hai cậu cứ đi đi. – Tôi vẫn không ngẩng mặt lên, chúi đầu vào trang trí chiếc bánh kem.

- Tiếc vậy. Vậy chúng ta … – Ellen quay về phía John, mỉm cười dịu dàng.

- Đi dạo một chút sẽ giúp cậu thoải mái hơn đấy. – John không để ý đến lời nói của Ellen, với tay qua phía dưới khung kính, giựt lấy miếng quét kem trên tay tôi.

- Cậu làm cái gì vậy? – Tôi gắt gỏng, trợn mắt với anh ta. Hình như tất cả những u uất tích tụ bao lâu nay dồn vào sự bực bội hiện tại. Giọng tôi hét lên khá to, khiến Ellen giật mình, tròn mắt nhìn tôi. Có lẽ cô ta chưa bao giờ thấy tôi tức giận.

John im lặng nhìn tôi một lúc rồi đi vòng vào phía trong gian bếp, bước gần tới ôm lấy tôi:

- Khóc đi. Sẽ làm cậu thấy thoải mái hơn đấy. – Anh ta xoa xoa lưng tôi. Không hiểu tại sao tôi luôn kiên cường và mạnh mẽ, vậy mà lúc này nước mắt tự nhiên lặng lẽ rơi xuống. Bao nhiêu đau khổ kìm nén bỗng vỡ òa ra.

- John, anh đưa Tâm về đi. Tôi có thể tự xoay sở một mình được.

Ellen lúng túng, nói nhỏ với John. Có lẽ cô ấy bất ngờ và không biết phải an ủi, xoa dịu tôi thế nào.

- Tôi không sao đâu.

Tôi cố kìm nén những giọt nước mắt, lấy tay lau khô bờ mi ướt, hít một hơi dài rồi lấy vẻ tự tin, phớt đời hằng ngày, đi ngang qua những ánh mắt tò mò thiên hạ. Lúc này, tôi cảm thấy cô độc đến tận cùng, ước gì có một ai đó nắm lấy tay tôi, truyền cho tôi một chút sức mạnh. John bất ngờ bế thốc tôi lên trong sự ngạc nhiên của rất nhiều người, sải bước đi nhanh ra khỏi bếp. Chưa bao giờ tôi gần anh ta đến như thế. Mùi sữa tắm quyện vào hương thơm của áo quần làm thành một thứ hỗn hợp rất dễ chịu toát ra từ người anh ta.

- Thả tớ xuống đi. Tớ có thể tự đi được rồi. – Ứơc chừng đã ra khỏi tầm mắt của mọi người, tôi cố nhoài người nhảy xuống khỏi tay John. – Cám ơn cậu rất nhiều. – Thật sự có một niềm cảm kích dâng lên trong tôi.

- Đi với tớ tới nơi này sẽ làm cậu thấy bớt ưu phiền.

John vẫn giữ chặt tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích được, băng băng đi về phía dãy núi. Khi đến cầu thang đi vào thung lũng, anh ta thả tôi xuống, nắm chặt lấy tay tôi kéo đi.

- Tớ đã bảo tớ không muốn đi leo núi cơ mà. Thả tớ ra. – Tôi hét lên. Âm thanh vang vọng giữa bốn vách núi những tiếng ngân dài. John vẫn nhất quyết nắm chặt lấy tay tôi.

Có một bàn tay ấm áp quen thuộc bất chợt giữ tay John lại. Hai bàn tay ấy gồng lên, như đang muốn trấn áp sức mạnh của nhau.

- Thả cô ấy ra đi. – Giong nói trầm ấm ấy khiến tôi mất hết cảm giác.

Nelson đi theo chúng tôi từ bao giờ?

Cứ mỗi lần anh ta xuất hiện, tôi lại thấy đầu óc mình trống rỗng. Tại sao tôi một mặt hy vọng được nhìn thấy anh, một mặt lại muốn anh biến khỏi cuộc đời tôi như chưa từng tồn tại.

John cười khẩy, ánh mắt thách thức nhìn Nelson, rồi quay sang tôi:

- Tâm, cậu chọn đi. Đi theo anh ta hay đi theo tớ?

Giong nói của John khiến tôi sực tỉnh. Tôi nhìn gương mặt quen thuộc mà mình đã từng nhung nhớ. Yêu, hận, chán ghét, tất cả những cảm xúc ấy dường như đang bóp nghẹt trái tim tôi. Gương mặt anh bơ phờ và mệt mỏi, cứ như phải trải qua một cuộc chiến nội tâm gay gắt. Ánh mắt anh như van xin tôi hãy cho anh một cơ hội, hoặc cũng có thể tôi tự tưởng tượng ra để lừa mị bản thân. Tôi tự nhủ “Tâm, quên anh ta đi. Anh ta không xứng đáng với tình cảm này.”

- Tớ đi với cậu, John. – Tôi quyết định bước nhanh về phía dãy núi đá đỏ, bỏ lại đằng sau một Nelson thất thần và mệt mỏi, cũng chẳng để ý đến John đang chạy theo đằng sau. Trái tim tôi dường như vỡ ra thành hàng nghìn, hàng vạn mảnh. Vậy mà mỗi mảnh trái đấy đều có hình bóng trọn vẹn của Nelson.

Chúng tôi cứ đi mải miết, mải miết đến chiếc cầu bắt qua hai ngọn núi.

- Dừng lại ở đây đi. – John lên tiếng, tắt chiếc đèn pin trên tay anh. – Nơi này là chốn quen thuộc của tớ. – Nụ cười nở trên môi anh. Anh ta kéo chiếc khăn chít trên đầu xuống, thả tung mái tóc lãng tử trong gió.

Tôi dừng lại ở giữa cầu, ngồi xuống, đung đưa hai chân ra ngoài, bất chợt tự hỏi liệu một người bị rơi xuống thì mất bao lâu sẽ chạm đất và đến cõi chết.

Tôi nhìn xung quanh rồi ngước lên bầu trời cao.

Không còn những tháp đá sậm đỏ nhiều màu sắc chạy dài tít tắp, tít tắp đến cuối chân trời. Tất cả giờ chỉ còn một màu đen huyền bí như nền một bức tranh. Điểm lên màu đen đó là hàng vạn các ngôi sao, lớn có nhỏ có, lấp lánh ánh sáng như những hạt trang trí. Bức tranh ấy mang lại một cảm giác thư thái, nhẹ nhàng.

Nếu bạn đã từng đến nơi này, hãy một lần ngồi ngắm bầu trời sao bởi vì bạn sẽ có thể nhìn thấy được đến 7000 ngôi sao.

John im lặng ngồi xuống bên cạnh, xoa nhẹ lên đầu tôi.

- Đừng tỏ ra kiên cường nữa. – Anh ta chỉ vào vai mình, mỉm cười dịu dàng. – Ở đây có một chỗ dựa giành cho cậu.

Tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, cần một bờ vai. Vô thức dựa vào vai anh ta, tôi nhìn lên trời, ngắm ánh trăng khuyết. Gió mát hiu hiu thổi bay tóc tôi, đem lại một cảm giác mơn trớn. Vai John rộng và chắc, đem lại cho tôi một cảm giác yên bình.

- Tớ mệt thật đấy, John à.

- Tớ biết. – Anh ta vuốt vuốt mái tóc tôi khô rối trong gió lạnh.

- Cậu còn yêu Ngữ Yên không? – Tôi bất giác hỏi. Không hiểu tại sao tôi lại nhớ đến cô ta như một sự ám ảnh.

- Tớ không biết. Thỉnh thoảng, khi nghĩ đến cô ấy, có một thứ cảm giác nhói lên. Nhưng mà tôi không còn nhớ cô ấy đến điên cuồng, không còn muốn được yêu thương và che chở cho cô ấy nữa. Tất cả chỉ còn lại một dư âm, cậu hiểu không?

- Không còn yêu, nhưng khi gặp lại vẫn có một chút xáo trộn à?

- Gần gần như thế. – John cởi chiếc áo khoác ngoài, dịu dàng choàng qua vai tôi. – Tớ cũng không hiểu tại sao mình lại có thể quên cô ấy nhanh như vậy.

Tôi im lặng, vọc vọc hai bàn tay.

- Tôi sắp rời khỏi đây rồi. – Tôi thì thầm, không biết là đang thông báo với John hay là đang tự nhủ với lòng mình. Chỉ còn hai tuần nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi đau buồn này.

- Tôi biết. Còn hai tuần nữa đúng không? Sau đó cậu sẽ về lại Boston à?

- Uh. Tôi hoàn thành nốt năm cuối rồi về Việt Nam. Cậu thì sao?

- Có lẽ tôi sẽ chuyển trường tới Boston để gặp cậu. – Giong nói John vừa bông đùa, nhưng lại có chút gì đó nghiêm túc, khiến tôi tò mò ngước lên nhìn. Mắt tôi chạm phải làn sóng mãnh liệt của anh ta, bất giác cảm thấy có một luồng điện kì lạ. Dường như John đang cố tình bước qua ranh giới tình bạn giữa chúng tôi. Tôi chợt nghĩ đến tình cảm của Ellen. Cảm thấy phần nào có lỗi với Ellen, tôi lảng tránh, cụp ánh mắt xuống phía vực thẳm thì anh ta một tay giữ chặt vai tôi lại, một tay nâng mặt tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi và nghiêm túc nói từng từ:

- Nhìn tớ đây, Tâm. Từ hôm nay, hãy cho tớ một cơ hội để theo đuổi cậu nhé.

Tôi sửng sốt, trí óc mơ hồ cố gắng thẩm thấu từng lời nói của John.

Anh ta đang tỏ tình với tôi à?

Âm thanh tắc nghẹn nơi cổ họng như có một vật cản vô hình nào đấy.

Khi có một người bộc lộc tình yêu với bạn, bạn sẽ làm gì?

Sẽ tức giận và bỏ đi nếu bạn ghét người đó?

Sẽ mơ màng hạnh phúc nếu đó là người bạn thầm thương?

Sẽ khó xử và lúng túng nếu như bạn quý mến nhưng lại không thể yêu họ?

Tôi đang rơi vào trường hợp thứ ba. Cho nên tôi bối rối, chậm chạp cố suy nghĩ một lời từ chối không làm John bị tổn thương. Nhưng có lẽ hiện tại, im lặng là giải pháp tốt nhất. Nghĩ thế, tôi cố gắng lờ đi gương mặt chờ mong của John, đưa hai tay đan chéo vào nhau, nằm dài xuống chiếc cầu gỗ. Tôi sợ bắt gặp ánh mắt của anh ta. John có một ánh mắt có thể thiêu đốt người đối diện, đa tình và da diết. Tôi luôn phải tạo một bức tường rào trước đôi mắt như muốn thâu gọn hết trái tim của phụ nữ của John.

- Bầu trời đẹp nhỉ. – Tôi vu vơ nhìn lên trời, thầm hy vọng anh ta đừng nhắc đến đề tài vừa nãy. Thoáng nghe thấy tiếng thở dài của John trong đêm.

Không gian tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập.

Không hiểu sao kể từ tối hôm nay, cảm giác của tôi đối với John đã bắt đầu khác lạ. Đó không còn là một tình bạn khác phái trong trẻo và thuần túy. Cảm giác đó cũng không giống như tình cảm của tôi đối với Nelson. Nhắc đến Nelson, trái tim tôi lặng lẽ nhói đau và lặng lẽ khóc

Nếu như người vừa rồi là Nelson thì tôi sẽ phản ứng như thế nào? Có lẽ sẽ sẵn sàng đáp trả, thậm chí bỏ qua tất cả những lỗi lầm của anh ta.

Nhưng anh ta nào có yêu tôi?

Tôi lắc đầu, cố xua đi hình ảnh của Nelson đang hiện lên làm rối loạn tâm trí.

John dịu dàng dùng hai bàn tay to lớn che tai tôi lại, giọng nói lạc trong gió:

- Đừng nghĩ đến hắn ta nữa. Hãy nghĩ tới tớ đây này.

Tôi gật đầu trong vô thức, nhưng lại chẳng hiểu mình đồng ý điều gì.

Quên Nelson ư? Hiện tại, tôi không thể nào làm được dù tôi đã rất cố gắng.

Nghĩ đến John ư? Hiện tại, tôi chưa thể quên Nelson thì làm sao có thể nhớ đến một người khác.

Trái tim con người không phải là gỗ đá vô hồn, lại càng không phải là một bộ óc rô-bốt mà con người có thể điều khiển.

- Về thôi. Cám ơn cậu. – Tôi đứng dậy, phủi bụi trên chiếc quần bò bạc thếch lổm chổm những chỗ rách một cách nghệ thuật. – Tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

John mỉm cười, gật đầu với tôi. Anh ta đưa tôi về, rọi chiếc đèn pin lên con đường sỏi đá phía trước. Anh ta bất ngờ nhét một chiếc tai nghe vào tai tôi, bật những bản nhạc nhẹ nhàng đầy cảm xúc. Con đường trở về có gió thanh mát, bầu trời sao cao vời vợi và những bản nhạc đẹp điểm xuyến vào sự tĩnh lặng. Tôi thả hồn vào những bài hát và cố quên hết đi tất cả mọi chuyện, tự nhủ rằng nơi này cũng chỉ là chốn tạm bợ. Ngay cả thế gian này cũng chỉ là một nơi ta trú chân nhiều nhất 100 năm. Vậy thì tại sao phải buồn khổ vì những thứ thuộc về trần tục.

Huống gì chỉ còn hai tuần nữa là tôi sẽ rời bỏ vùng đất này.

Nhất định, ngày mai tôi sẽ sống thật vui vẻ để lưu lại tất cả những kỉ niệm đẹp xứ này.

Chúng tôi đi dọc con đường đá cằn cỗi đến một đường gỗ nhỏ, hai bên là những ngọn đèn đường mờ ảo. Suốt đường đi, John kể cho tôi nghe về những chuyến phiêu lưu của anh, làm tôi say mê, tò mò, thỉnh thoảng xuýt xoa tròn mắt ngạc nhiên vì những câu chuyện như trong phim. Anh ta chỉ cho tôi một vết sẹo to trên cánh tay vì chiến đấu với một tên ở Texas bằng dao.

Chẳng mấy chốc, những câu chuyện làm ngắn lại khoảng cách, đưa chúng tôi nhanh chóng trở về lại điểm xuất phát.

Có một bóng người cô độc đang ngồi trên những bậc đá trước con đường như đang chờ đợi ai. Bóng anh ta trải dài hiu hắt dưới ngọn đèn đường vàng. Gió lạnh thổi ngày càng mạnh, đập vào tai tôi nhức nhối. Tôi khẽ nhăn mặt.

Người đó bước lại gần tôi, rút hai tay ra khỏi túi áo khoát:

- Anh muốn nói chuyện với em. – Giọng nói Nelson vẫn trầm ấm, nhẹ nhàng, ánh mắt anh vẫn nồng nàn tha thiết mà sao tôi thấy xa cách và đau lòng đến nhường này.

- Đừng làm phiền cô ấy. – John đứng chắn trước mặt tôi. – Hãy về chăm sóc Ngữ Yên đi. – Hình như giọng nói anh ta có phần gay gắt, nóng nảy khi nhắc đến Ngữ Yên.

- Cậu biến đi. – Nelson giận dữ, hất John ra và nắm lấy tay tôi thật chặt kéo đi – Chuyện của tôi, không cần cậu lo.

Cánh tay tôi dường như đang tê rần dưới bàn tay Nelson. Tôi khẽ nhăn mặt, chưa kịp nói gì thì John đã vung một cú đấm thật mạnh vào người Nelson, khiến anh ta ngã mạnh xuống.

Tại sao anh ta ngã mà tôi lại xót đau?

Nelson lảo đảo đứng dậy. Tôi vô thức chạy đến dìu anh ta, trong khi lí trí vẫn còn đang cố gắng phân tích mọi chuyện.

Điều này khiến John càng điên tiết hơn, anh ta lao đến như một con thú. Lần này, anh ta đấm vào gương mặt của Nelson. Máu tóe ra từ môi anh.

- Đủ rồi đấy, John. – Tôi hét lên. – Anh đang làm thế vì tôi hay vì Ngữ Yên? Nếu là vì tôi thì tôi ko cần. Còn nếu vì Ngữ Yên thì anh là một thằng khốn. – Gương mặt tôi đanh lại. Tôi không thể chịu đựng được khi có ai đó hành hạ Nelson, cho dù anh ta đã gây cho tôi rất nhiều phiền toái và đau khổ.

Chẳng lẽ đó chính là tình yêu?

John thất thần nhìn tôi một lúc rồi im lặng rời khỏi. Bước chân anh nhập nhoạng, rối loạn trong đêm tối như một kẻ say rượu, khiến tôi cảm thấy day dứt và ân hận. Tôi nhìn đến khi anh ta biến mất vào trong bóng đêm rồi quay về phía Nelson đang ngồi. Tôi dìu Nelson lên bậc thềm đá, lấy tay xoa xoa vết bầm trên má anh. Anh một tay nắm chặt lấy tay tôi, một tay khẽ vuốt ve gương mặt của tôi. Hơi thở của anh gần trong gang tấc, phả vào gương mặt tôi nóng hổi. Môi anh bất chợt gắn chặt vào môi tôi điên cuồng và say mê.

- Anh thực sự nhớ em lắm. – Anh thì thầm vào tai tôi, ngọt ngào và khẽ khàng.

Tại sao tôi luôn mất hết lí trí khi đứng trước mặt anh?

Tại sao chỉ một câu nói “Anh nhớ em” lại làm tôi có thể quên hết tất cả mệt mỏi, chỉ còn lại một cảm giác lâng lâng hạnh phúc?

Nelson vòng tay ôm lấy tôi, tựa cằm lên vai tôi. Tôi thực sự rất nhớ mùi hương tỏa ra từ cơ thể của anh.

- Anh có yêu em không? – Tôi ngập ngừng hỏi, nghe tim mình đập trong lồng ngực.

- Rất nhiều. – Anh bật cười, xoay người tôi lại, chân thành và âu yếm nhìn sâu vào mắt tôi. Trái tim tôi hoàn toàn choáng ngợp và đầu hàng trước nụ cười của anh. Anh cúi xuống, nhẹ ép sát bờ môi vào môi tôi thêm một lần nữa.

- Anh nói rằng anh chỉ xem em như một người bạn kia mà – Tôi thoát ra khỏi nụ hôn của anh, hai tay để lên hai má anh, nghiêm giọng nói.

- Vì anh sợ Ngữ Yên làm hại em. Anh sợ mình không thể bảo vệ được em.

Tôi cố tìm một sự xảo trá, lừa lọc trong mắt anh, nhưng hoàn toàn không thấy gì. Hay là do tôi mù quáng, sẵn sàng tin những lời nói ngọt ngào của anh mà không cần phân biệt đúng sai.

Tôi lấy tay anh vòng qua người, tựa đầu vào vai anh. Tôi lọt thỏm ấm áp trong vòng tay anh, yên lặng như vậy cho đến khi bình minh bắt đầu nhô lên từ sau rặng núi đá đỏ.

Vì tôi luôn có một dự cảm không hay về hạnh phúc ngắn ngủi này, cho nên tôi cố gắng tận hưởng tất cả những phút giây êm đềm bên anh.