Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 20




Những ngày ở bên Nelson có lẽ là những ngày hạnh phúc của cuộc đời tôi. Giống như bạn đang trải qua cơn khát đến cháy cổ bỗng tìm thấy làn nước mát trong lành. Đi qua những đau khổ, dằn vặt để tìm thấy niềm vui. Chúng tôi có thể ngồi hàng giờ bên gốc cây để trò chuyện và cùng đọc một cuốn sách yêu thích, hoặc thỉnh thoảng leo núi vào ban đêm ngắm bầu trời sao. Anh sẽ nắm lấy tay tôi thật chặt suốt những chặng đường. Mỗi phút, mỗi giây bên anh đều là những giây phút bình yên của tôi.

Trước đây, khi chúng tôi chưa yêu nhau, tôi vẫn thường nghĩ đến anh, nhưng tình cảm ấy không trọn vẹn như bây giờ. Tôi của hiện tại nhớ Nelson đến điên cuồng, chỉ muốn được ôm lấy bờ vai rộng và lọt thỏm trong bàn tay rắn chắc của anh. Cứ mỗi lần ở cạnh anh, tôi luôn cảm thấy có một luồng điện kì lạ chạy ở trong người. Tôi thích cái cách anh nhẹ hôn lên trán tôi. Tôi thích cái cách anh hôn lên môi tôi.

Có lẽ khi bước qua một ranh giới nào đó thì sẽ cảm thấy tình cảm cũng tiến thêm một bậc. Không còn những đè nén, những đau khổ, cảm xúc cứ thế vỡ òa ra từng đợt từng đợt như sóng biển dâng trào.

Tôi thật sự cảm thấy như thế giới này chỉ thuộc về riêng chúng tôi. Tôi không hỏi anh về quá khứ, và anh cũng chẳng thắc mắc về tình yêu cũ xưa của tôi.

Tôi chuyển hẳn đến phòng Nelson bởi vì tôi không muốn phải đối mặt với ánh mắt tóe lửa của Jess. Tôi phớt lờ tất cả những xì xầm bàn tán không hay về mình. Chỉ cần có anh luôn nắm lấy tay tôi thì tôi sẽ vượt qua được tất cả.

Thỉnh thoảng gặp John ở bếp, anh ta chỉ im lặng và lạnh lùng với tôi. Có một chút hụt hẫng dâng lên trong lòng, và thêm một chút nuối tiếc khi mất đi một người bạn. Tôi chẳng còn ai để trò chuyện, trừ Ellen. Nhưng nhiều lúc, tôi có thể nhận thấy ánh mắt Ellen có một chút ganh tị và buồn thẳm khi nhìn tôi. Có lẽ John đã nói với cô ấy điều gì đó, nhưng tôi không còn quan tâm.

Tuy nhiên, tôi luôn có một dự cảm không hay về mối quan hệ của tôi và Nelson. Không hiểu tại sao tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ mất anh dù anh chưa bao giờ làm điều gì khiến tôi phiền lòng. Anh không trêu ghẹo phụ nữ, không còn qua lại với Ngữ Yên nữa, và ánh mắt nụ cười anh chỉ duy nhất dành cho tôi. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng Ngữ Yên chắc chắn sẽ làm một điều gì đó để ngăn cản tình yêu của chúng tôi.

Và đúng như tôi suy nghĩ, vào một buổi chiều nhập nhoạng, Ngữ Yên chủ động đến tìm tôi. Ánh chiều tà buồn hiều hắt đến nao lòng, như báo trước những chuỗi ngày sắp tới của tôi sẽ thiếu vắng Nelson. Cô ta đặt bé Anne trước mặt tôi, đôi mắt trẻ thơ mở tròn xinh xắn và lấp lánh khi nhìn tôi, hai tay qươ qươ về phía trước như muốn tôi bế lên. Tôi cúi người xuống, xốc đứa trẻ trên tay. Nụ cười của đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu đến vô ngần, như những ánh sao đêm trên trời không vướng bụi trần gian.

- Tôi xin cô đấy, cô hãy buông tha cho Nelson đi. – Ngữ Yên van nài, nước mắt ướt đẫm bờ mi khiến tôi bối rối. Tôi rất sợ nhìn thấy người khác khóc.

Tôi im lặng, cố gắng bỏ ngoài tai từng lời của cô ta nhưng những giọt nước mắt của cô ta lại làm tôi động lòng. Cô ta quỳ xuống dưới chân tôi, níu kéo tôi.

- Tình yêu không thể nhường chỗ cho sự thương hại.

Tôi cố gắng lạnh lùng, tránh nhìn vào cô ta. Tôi yêu Nelson, cho nên tôi sẽ không nhường anh ấy cho bất kì ai, trừ khi anh ấy hết tình cảm đối với tôi. Nhất định là thế.

Anne nhoài người xuống về phía Ngữ Yên khi đứa nhỏ nhìn thấy mẹ nó khóc. Đôi mắt nó ngạc nhiên, miệng bi bô những câu hỏi khiến tôi thấy đắng nghét nơi cổ họng.

- Cô ơi, mẹ cháu làm gì sai à? Tại sao mẹ cháu lại quỳ xuống như vậy? Mỗi lần Anne hư thì mẹ đều bắt Anne quỳ.

Tôi im lặng không trả lời. Ngữ Yên càng khóc nhiều hơn, khóc nhiều đến mức tôi cảm thấy có lẽ cô ta đã khóc đủ cho một đời người.

- Tôi xin cô, hãy trả bố lại cho bé Anne. Tôi sắp li dị với Spencer rồi. Chỉ cần cô buông tha cho Nelson, gia đình chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Tôi sẵn sàng làm tất cả vì Nelson.

Những lời nói của cô ta như vết dao cứa vào trái tim tôi dù tôi đã cố gắng đúc trái tim mình bằng thép cứng. Tôi luôn mang quan niệm Á Đông về một gia đình có đủ bố và mẹ, và có lẽ cô ta cũng thừa biết điều đó. Thật sự tôi rất quý bé Anne, luôn cầu chúc cho đứa trẻ có một mái ấm hạnh phúc.

Nhưng để từ bỏ Nelson thật sự là điều rất khó khăn.

Tôi có thể trở thành vợ của Nelson, có thể làm mẹ kế của đứa trẻ, nhưng khi lớn lên, có khi nào đứa trẻ sẽ hận tôi cướp đi gia đình của nó không?

Tôi thật sự không muốn nghĩ đến nữa. Tôi nhắm mắt lại, cố quên hết tất cả những ám ảnh mà Ngữ Yên đang gợi ra, nhưng cô ta cứ gào khóc trước mặt tôi khiến tôi thật sự mệt mỏi và day dứt. Tôi bỏ Anne xuống bên cạnh cô ta. Đứa trẻ lấy tay lau lau nước mắt của mẹ, nhìn tôi hồn nhiên:

- Tại sao cô làm mẹ cháu khóc? Cô làm mẹ cháu khóc nên cháu không yêu cô nữa đâu.

Tôi chẳng thể nói được lời nào, chỉ biết cắm đầu bỏ đi. Nước mắt nhẹ lăn theo làn gió.

- Rồi một ngày nào đó Nelson cũng sẽ hết yêu cô như anh ta đã hết tình cảm với tôi thôi.

Tôi cố gắng lấy tay bịt hai tai lại và cứ thế mải miết chạy về một nơi vô định nào đó. Tất cả trở nên xám xịt và mông lung.

Có lẽ Ngữ Yên đã đạt được mục đích của mình khi đem Anne đến. Trong tôi chỉ còn một cảm giác day dứt như chính mình là người thứ ba xen vào cuộc sống của họ. Tôi lang thang khắp nơi trong đêm tối, dưới ánh đèn nhờ nhờ của những ngọn đèn đường, mặc cho điện thoại rung lên liên tục từ số điện thoại của Nelson.

Khi yêu anh, tôi không nghĩ đến điều gì cả, kể cả anh có một đứa con riêng như bé Anne. Nhưng nếu như không có tôi, liệu cuộc sống của anh sẽ như thế nào?

Tại sao đàn ông trên thế giới này còn rất nhiều mà tôi lại yêu anh chứ?

Mà cho dù chúng tôi yêu nhau đi nữa, liệu tình yêu này sẽ tồn tại mãi mãi chứ? Hay đó chỉ là một phút giây xốc nổi của Nelson. Tôi vốn dĩ không tin vào tình yêu của người Mỹ.

Không được. Tôi tự nhủ với chính mình. Tôi phải cắt đứt tất cả những mối dây tình cảm ở nơi này thôi.

Tôi tự biết mình là một người ngu ngốc, có được tình yêu nhưng lại không biết cách nắm lấy, nhưng có lẽ vết thương mà Quân đã gây ra cho tôi khiến tôi mất lòng tin vào tình yêu. Bỗng chốc, tôi cảm thấy Ngữ Yên có lẽ đang đau khổ như tôi của ngày xưa, vậy thì tại sao tôi lại giành giựt với cô ta?

Tôi ngồi xuống bậc thềm ở sân bóng, quệt vội những giọt nước mắt cứ chực trào ra.

Một cơ thể ấm nóng nhẹ ôm lấy tôi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ta qua làn nước mắt.

- Tựa vào tớ đi – John thì thầm vào tai tôi, môi anh áp lên tóc tôi. Tôi chẳng còn sức lực nào đẩy anh ta ra. Tất cả những gì tôi cần lúc ấy là một bờ vai để khóc. John lặng lẽ lấy tay lau khô những giọt nước mắt vương trên gương mặt lấm lem của tôi, và bỗng anh ta đột ngột áp môi lên môi tôi. Tôi sững sờ giây lát, rồi chợt tỉnh người, cố hết sức đẩy anh ta ra nhưng anh ta lại càng ghì chặt lấy tôi.

- Hóa ra cô ở đây với hắn ta. – Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên khiến đầu óc tôi mụ mị hẳn đi. Tôi gạt John ra, quay lại nhìn Nelson lúc này đang giận dữ nhìn tôi. Ánh mắt anh ánh lên sự đau khổ xen lẫn tức giận.

- Em … – Tôi rốt cuộc chẳng tìm ra được câu nào để nói, chỉ biết im lặng nhìn anh.

John mỉm cười một cách ác ý, gương mặt đanh lại:

- Thấy rồi chứ? Tôi đã bảo với anh, cô ta là một đứa con gái Châu Á dễ dãi mà. Cô ta sẵn sàng đi đêm với tôi, cũng sẵn sàng đáp trả nụ hôn của tôi. Haha, anh quả là một thằng đần, Nelson.

Tôi trân trối nhìn John như không tin nổi vào mắt mình nữa, cũng không thể hiểu được những gì đang diễn ra. Nelson điên cuồng lao đi một cách giận dữ trong đêm tối. Tôi sực tỉnh người, nhìn theo bóng anh vút về một nơi nào đó.

Tôi biết mình đã bị gài bẫy. Tôi cũng biết John là con rối của ai.

Vậy mà tôi chỉ biết thở dài, cũng chẳng muốn oán trách John lẫn Ngữ Yên.

- Hài lòng rồi chứ? – Tôi nhỏ giọng hỏi anh ta, nhìn sâu vào ánh mắt thẫn thờ lẫn ngạc nhiên đó.

- Cô không ghét tôi ư? – John lúng túng nhìn tôi, không còn vẻ ác độc và cay nghiệt như lúc nãy.

- Có. Rất ghét. Nhưng anh cũng chỉ là con rối mà thôi.

Tôi ngồi bó gối, hai tay vòng qua chân, nhìn xuống đất. John đứng sững một lúc rồi lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Tôi xin lỗi, Tâm.

Có một giọt nước mắt rơi nhẹ xuống trên gương mặt tôi.

- Anh yêu Ngữ Yên lắm à?

- Đúng vậy. Tôi không hiểu tại sao mình lại không thể quên cô ấy mặc dù cô ấy rất xấu xa. – John lấy hai tay đập vào đầu mình. – Tôi có thể hy sinh tất cả vì cô ấy.

- Uh, cô ấy thật tốt số khi gặp được anh. – Tôi mỉm cười với anh ta, mà cũng là với chính mình, cảm thấy ganh tị một chút. Thật ra, tôi rất muốn được chạy ngay đến cạnh Nelson để giải thích với anh, nhưng lại biết rằng làm thế cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu yêu tôi, anh ấy sẽ tin tưởng tôi. Có lẽ lòng tin của anh ấy đối với tôi không nhiều lắm. Nếu yêu tôi, anh ấy cũng sẽ như John, hết lòng hết dạ với tôi cho dù tôi có xấu xa đến cỡ nào. Như tôi bỏ qua tất cả mọi chuyện về anh, kể cả anh có một đứa con riêng và anh đã từng lừa dối tôi.

Huống gì, chuyện của chúng tôi có lẽ sẽ chẳng đi đến đâu. Anh ta là một người Mỹ, có lối sống phương Tây, còn tôi lại mang những quan điểm Á Đông nặng về gia đình.

Tôi đứng dậy, loạng choạng đi về phía căn phòng của Nelson như không còn sức sống nào. Tôi muốn ngủ, ngủ để quên hết tất cả.

- Cô đi đâu, tôi đưa cô đi. – John đỡ lấy tôi, như sợ tôi sẽ lăn đùng xuống đất.

- Yên tâm đi, tôi chẳng sao đâu. – Tôi cười. Anh ta ngây người ra khi thấy nụ cười của tôi. Tôi giơ tay vẫy vẫy rồi bước tiếp.

Đêm ấy, Nelson không trở về phòng.

Đêm thứ hai, tôi nghe tin đồn rằng Nelson đã ở lại phòng của Jess. Mọi người trong phòng bếp nhìn tôi có vẻ hả hê. Tôi cảm thấy đau nhói như có hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim. Có lẽ tôi đã trở thành một đứa con gái Châu Á xấu xa trong mắt mọi người mất rồi. Tôi tự cười với bản thân mình. Tôi cũng cố gắng bình thường với John để xóa đi mặc cảm tội lỗi của anh ta, trong khi anh chỉ im lặng làm tất cả mọi việc trong bếp cho tôi. Có lẽ anh ta cảm thấy day dứt vì những hành động của mình đối với tôi, một đứa con gái Châu Á bé nhỏ, mong manh và không có điểm tựa.

Đêm thứ ba, tôi sắp xếp tất cả và cho vào vali bởi vì Mary đã chấp nhận đơn xin nghỉ việc của tôi. Những kí ức ở đây, tôi sẽ quên hết. Nghĩ lại tôi thấy thật nực cười. Tôi đến đây để trốn quá khứ, hóa ra, cuối cùng tôi lại chạy về thành phố để trốn kí ức nơi đây. Sắp xếp xong mọi thứ, tôi đến gặp Eric, anh chàng hầu phòng. Ngày mai Eric đi xuống phố, và tôi có thể đi nhờ xe anh ta ra bến xe buýt. Anh ta hẹn tôi vào bảy giờ sáng mai tại phòng ăn nhân viên. Ồ bảy giờ, giờ đó có lẽ Nelson vẫn ngủ chưa dậy, và có lẽ đang nằm bên một thân hình mỏng manh nào đó. Tôi làm sao ấy nhỉ? Tôi, một nửa mong muốn không gặp lại Nelson, một nửa lại mong muốn Nelson giữ tôi lại. Nhưng thôi, cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp, hay tất cả đều xấu xa.

Tôi nên đi trước khi tình cảm của tôi sâu nặng đến mức không thể nào quyết định được. Nhưng thật ra tình cảm ấy đã sâu nặng lắm rồi. Cứ nghĩ đến anh, tôi chỉ muốn khóc.

Tôi cố dỗ dành giấc ngủ để lấy sức rời khỏi nơi này vào sáng sớm.

Sáng hôm sau. Trời hãy còn tờ mờ. Những tia nắng đầu tiên vẫn chưa rọi xuống. Ảm đạm một màu xanh đục. Tôi chuẩ bị bước lên xe, bỗng có một bàn tay nhẹ nắm tay tôi lại.

- Để tôi tiễn cô.

Tôi ngạc nhiên chằm chằm vào anh ta một lúc rồi gật đầu, bước vào xe. John đóng sập cánh cửa xe lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Eric chở chúng tôi xuống thành phố. Xe đi ngang qua những con đường thân thuộc. Tôi cố gắng lưu giữ nhưng khoảnh khắc cuối cùng ở nơi đây. Thông xanh rì rào, con đường rộng thênh thang, những chú nai ngơ ngác chạy ngang con đường. Những vệt sáng ửng hồng cả bầu trời. Mây bay là đà là đà mà tôi có cảm giác chỉ cách chừng mấy gang tay. Tôi tự hỏi không biết hôm nay Nelson đang ở đâu, và nếu như anh ấy phát hiện ra tôi biến mất thì sẽ phản ứng thế nào? Có cuống cuồng chạy đi tìm tôi, hay chỉ bình thản và quên đi mối tình ngắn ngủi này. Tôi cố ngăn hai dòng nước mắt đang chảy dài trên má.

Tôi lấy cái máy ảnh từ trong vali ra, chụp những thước phim cuối cùng về Utah. Sẽ rất lâu lắm tôi mới trở lại nơi này, tôi tự nhủ. Lúc ấy, có khi tôi đang đi du lịch cùng với chồng tôi và những đứa trẻ xinh xắn như thiên thần. Xe vẫn bon bon trên con đường rộng. Tiếng nhạc dập dìu đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Có lẽ do tối qua tôi thức khuya và sáng nay phải dậy sớm nên cảm thấy người rất uể oải, không có chút sinh khí nào. Khi tôi tỉnh dậy thì đã đến thành phố và tôi đang gục đầu trên vai John.

John ra phía sau xe xách đống hành lí trong khi tôi vào mua vé. Cũng may là chiếc xe buýt trờ tới ngay khi tôi vừa mua xong. Tôi sắp xếp hành lí vào một ngăn trên, rồi bước xuống xe chào John và Eric.

- John, quên tất cả đi. Đừng chạy theo những thứ không thuộc về mình. Cậu hiểu tớ nói gì không?

Anh ta gật đầu nhìn tôi, rồi bât ngờ choàng hai tay ôm lấy tôi. Có một giọt nước mắt rơi vào vạt áo trên vai tôi.

Anh ta đang khóc ư?

- Xin lỗi cậu. – John ngập ngừng – Thật ra có một chuyện tớ muốn nói rõ với cậu. Đêm hôm ấy, tớ làm như vậy không hẳn là vì Ngữ Yên. – Anh ta chậm rãi vuốt lấy những sợi tóc đang lõa xõa trên trán tôi. – Một phần vì tớ ghen với Nelson. Tớ cũng chẳng hiểu tại sao tớ lại làm như vậy. Tớ có thể luôn đứng ở đằng xa và bảo vệ Ngữ Yên, thậm chí tôn thờ cô ấy mà không cần đáp lại. Vậy mà tớ lại không cam tâm khi nhìn thấy cậu và Nelson hạnh phúc.

Tôi ngỡ ngàng một lúc, cố gắng sắp xếp những lời nói có phần khó hiểu của anh ta rồi quyết định sẽ không nghĩ ngợi gì nữa cả. Tôi cầm lấy bàn tay thon dài của anh ta, cố gắng mỉm cười thật tươi.

- Quên hết tất cả đi. Và sống tốt nhé.

John xiết chặt bàn tay tôi như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu thế nào.

Tôi nhẹ rút tay ra khỏi tay John khi chiếc còi xe buýt vang lên, chầm chậm bước lên chiếc xe buýt, vẫy vẫy tay về phía Eric và John. Khi tôi đã yên vị chỗ ngồi rồi, có một bàn tay gõ cóc cóc lên tấm kính cửa sổ. Tôi quay mặt ra nhìn. John mấp máy môi thành từng lời mà tôi có thể hiểu được theo chuyển động của môi: Tớ rất thích cậu.

Tôi cười, vẫy tay lại với anh ta. Cảm thấy tâm trạng thoải mái lên rất nhiều. Ít nhất, tôi cũng từng có một người bạn ở nơi này.

Đó là chuyến xe đầu tiên hôm nay sang Las Vegas và từ đó tôi sẽ bắt chuyến bay về lại Boston tươi đẹp.

Khi máy bay đáp xuống Boston thì đã khoảng 3h chiều.

Boston vẫn đẹp và cổ kính, nhưng dường như đang thay một lớp áo mới. Boston hình như đang sang mùa, mát mẻ, dịu nhẹ. Mà cũng đúng thôi, tôi đã đi khỏi Boston được ba tháng rồi. Mùa thu đang nhẹ nhẹ gõ cửa thành phố. Vân và Linh, những người thân thiết nhất với tôi ở nơi này, ra đón tôi ở sân bay, ôm chầm lấy tôi vì ba tháng xa cách. Thật bình yên vì bạn biết bạn vẫn còn những người bạn thân bên cạnh. Hôm ấy tôi đã được Vân nấu một nồi bún bò thật to, bởi vì Vân biết tôi thích bún bò, và vì Vân biết rằng khi buồn, tôi có thể ăn rất nhiều.

Tôi bắt đầu vào năm học mới ngay sau đó, gặp lại những bạn bè cũ. Vân, đi làm thêm ở một tiệm phở, gặp được một anh chàng người Việt Nam. Linh đã bắt đầu thực tập ở một ngân hàng lớn. Linh có lẽ sẽ là người thành công nhất trong ba chúng tôi. Thỉnh thoảng, đi loanh quanh trong trường, tôi gặp lại Quân cùng cô bạn gái mới người Anh. Tôi đã có thể mỉm cười và chào một cách bình thản. Có một sự nuối tiếc trong mắt Quân mà chỉ có những người tinh ý mới nhận ra được bởi vì anh là người kín đáo. Có thể cô bạn gái mới không còn là thiên thần như trong tưởng tượng của Quân, và tôi lại trở thành một hình mẫu chuẩn như ngày xưa anh thường mơ ước. Tất cả chỉ có thế, không hơn, không kém.

Tôi không còn nhớ nhiều về Quân.

Và lâu lâu, lúc trái gió trở trời, nắng chói nhưng trời vẫn lạnh, tôi lại nghĩ đến Utah. Những lúc ấy, Nelson luôn ở trong suy nghĩ của tôi. Tôi đã tự huyễn hoặc rất nhiều rằng tôi không yêu anh ấy, nhưng thật sự, tôi đã rất nhớ anh ấy. Tôi nhớ anh ấy kể cả trong những giấc mơ hay lúc tôi vừa thức dậy vào buổi sáng. Tôi luôn thấy tôi đang ở trong vòng tay chắc nịch của Nelson, trên con ngựa ngày nào. Tôi cố lấp đầy khoảng trống bằng sách vở và công việc làm thêm, thỉnh thoảng rỗi rãi thì đi xem phim, uống trà cùng bạn bè.

Chỉ đôi lúc thôi, những lúc không còn việc gì để làm, tôi thấy buồn. Không phải là buồn vu vơ mà có cảm giác buồn kinh khủng, buồn đến tan nát.

Tôi cũng không liên lạc với bất kì ai ở khu nghỉ mát. Tôi biến mất khỏi cuộc đời họ như chưa từng tồn tại. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy thắc mắc, tại sao lại có người chỉ xuất hiện một thời gian ngắn trong cuộc đời tôi rồi biến mất, vậy mà lại để lại những dư âm dai dẳng, những đau khổ triền miên, và những yêu thương tưởng chừng như chưa bao giờ tắt ngúm. Âu có lẽ là kiếp trước, tôi đã mắc nợ anh ta rất nhiều.

Thời gian cứ trôi thoăn thoắt, cứ như nếu tôi chậm lại một phút giây thì tôi sẽ bị kéo ra khỏi cái thế giới này. Tôi lao vào các khóa học, học đến điên cuồng và mỏi mệt để lấy được một tấm bằng hạng ưu. Không thể diễn tả được sự mệt nhọc trong những ngày ấy, nhưng tôi hài lòng với sự bận rộn đó.

Chẳng mấy chốc, tôi tốt nghiệp, ra trường, và quyết định về Việt Nam làm việc trong sự khuyên can của bạn bè. Tôi đã đi xa nhà quá lâu rồi, cũng đến lúc phải trở về tiếp quản công ty của mẹ.

Tôi lại một lần nữa sắp xếp vali, nhưng lần này có lẽ sẽ còn rất lâu tôi mới trở lại thăm nước Mỹ. Tôi cẩn thận đóng gói tất cả những kỉ niệm, cho vào một thùng gỗ nhẹ nhỏ của Nhật. Có tiếng tin nhắn vang lên trong không gian im ắng:

- Anh có thể gặp em bây giờ được không?

Là tin nhắn của Quân. Bây giờ anh đang làm ở bộ phận IT của một công ty truyền thông lớn. Tôi đồng ý hẹn gặp anh ở một quán café dưới chân căn hộ của tôi.

Tôi đóng gói xong tất cả đồ đạc rồi mới xỏ vội chiếc dép, đóng cửa ra khỏi nhà.

Khi tôi bước vào quán thì anh đã ngồi ở đó từ bao giờ. Quán cũ, góc quen, chỉ là tình yêu đã rời xa, tôi cay đắng nghĩ.

- Chào anh. Chờ lâu không? – Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh.

- Đợi em ba mươi phút. – Quân cười. – Em thành người trễ hẹn từ bao giờ thế.

- Xin lỗi, em có việc bận. Mà từ ngày xưa, mỗi lần hẹn gặp bạn bè thì em thường đến trễ rồi mà. – Tôi cười xòa, cảm thấy thật kì lạ. Cảm giác của tôi đối với anh dường như chỉ còn là những người bạn rất đỗi bình thường.

- Anh cứ nghĩ mình phải được đặc cách khác với bạn bè em chứ. – Quân lại nở một nụ cười mà tôi từng cảm thấy rất cuốn hút. Chỉ đáng tiếc, hiện tại, tôi không còn cảm xúc gì.

- Vì ngày xưa em yêu anh. Khi yêu, em không muốn người em yêu phải chờ đợi mình. Còn bây giờ, em đối với anh, ngoài tình bạn ra, thì chẳng còn gì cả. – Tôi nghiêm túc nhìn anh.

Nụ cười trên gương mặt anh đơ lại.

- Anh hiểu rồi. – Quân im lặng nhìn tôi như nhìn một người nào đó rất khác lạ. – Em thay đổi nhiều quá. Xinh đẹp hơn và tự tin hơn.

Có lẽ anh không còn nhìn thấy ở tôi một Đỗ Bình Tâm luôn chạy theo anh, luôn cố gắng làm mọi việc vì anh. Trước đây, chỉ có tôi là người chờ đợi anh trong khi anh đang lang thang ngoài xã hội. Anh vui thì tôi vui, anh buồn thì tôi cảm thấy đau khổ. Tôi chưa từng có một chút tự tin nào khi đứng trước anh, chỉ luôn cảm thấy lo sợ khi mất anh. Điều đó, thật sự, đã xa lắm rồi. Tôi bây giờ, ngày càng bất cần hơn trong những mối quan hệ khác phái bởi vì tôi sợ vướng vào tình yêu.

Tôi chẳng nhớ tôi đã nói gì với Quân, hay anh đã nói gì với tôi. Chỉ là một không khí gượng gạo bao trùm cho đến lúc chúng tôi chia tay nhau, lặng lẽ đi về hai hướng. Tôi đã không hỏi lí do tại sao anh muốn gặp tôi, và anh cũng chẳng có thời điểm thích hợp để nói ra.

Có lẽ như thế là tốt nhất. Chuyện gì đã qua thì hãy để nó trôi qua. Cứ giả vờ như chưa từng tồn tại.

Tôi ngẩng mặt lại phía sau, dõi theo bóng Quân cô độc trên con đường. Bóng tối đang phủ kín thành phố, đậm đặc như một tách café đen không đường.

- Quân – Tôi hét lên, khiến người đi đường chú ý. Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt tha thiết. Có lẽ anh mong chờ tôi tha thứ cho anh ta chăng? – Sống tốt nhé. – Tôi lại hét to lên, vẫy vẫy tay và mỉm cười bước đi, không để ý đến thái độ của anh như thế nào nữa. Tôi cảm thấy như mình đang cởi bỏ một mối quan hệ đã từng làm trái tim tôi nặng trĩu. Cởi bỏ hoàn toàn, thanh thản hoàn toàn.

Đêm bỗng trở nên sâu lắng và ngọt ngào.

Sống tốt nhé, em sẽ chúc phúc cho anh. Tất cả mọi oán ghét, giận hờn đều tan biến vào hư vô.

Và tôi bước lên máy bay trở về lại Việt Nam, trở về lại với gia đình, ngõ vắng thân yêu.

Tạm biệt nước Mỹ.

Tạm biệt Boston nhiều kỉ niệm.

Tạm biệt Utah trong kí ức