Chỉ còn vỏn vẹn hai ngày nữa là chính thức kết thúc kỳ nghỉ hè.
Nhớ đến cái đêm anh đồng ý cho cô ở lại, cô đã vui mừng khôn xiết.
Thế nhưng, cô đau đớn nhận ra anh chẳng hề đoái hoài đến cô là bao.
Cả ngày cứ nghe ông quản gia bảo anh đi đâu mất hút, chẳng mấy khi gặp được anh ở nhà.
Một mình cô buồn chán quẩn quanh trong căn biệt thự, dường như anh đã trót quên luôn sự có mặt của cô mất rồi.
Cô được dặn dò thật cẩn thận là có thể đi bất kỳ phòng nào, trừ phòng cậu chủ và ông bà chủ mà thôi.
Nhân một ngày rảnh rỗi như hôm nay, cô đánh bạo lẻn vào phòng anh.
Cô thật sự muốn tìm hiểu thật nhiều về anh, muốn hiểu anh hơn, muốn nhanh chóng đủ tư cách bước vào thế giới riêng của anh, cuộc đời của anh.
Phòng anh có tông màu xanh sẫm làm chủ đạo.
Có vẻ đây là tông màu mà anh ưa thích thì phải? Một kệ trưng bày đồng hồ giá trị liên thành đặt cạnh cửa, đây chắc hẳn là sở thích của anh rồi.
Cô tiếp tục tò mò đi đến bên bàn viết của anh, rất gọn ghẽ, không có gì đặc trưng.
Kệ sách của anh cũng thế, không có lấy một quyển tiểu thuyết nào.
Đột nhiên một quyển sách không tên ở kệ cuối cùng đã thu hút ánh mắt của cô, linh tính mách bảo rằng đây chắc chắn là một quyển sách đặc biệt.
Cô mở ra xem thử, đầu trang là tấm hình chụp hai nam một nữ, có vẻ đây là thời điểm anh còn học Tiểu học.
Trong hình, anh thì nhìn vào máy ảnh, vẫn giữ nguyên thái độ lạnh như băng kia, chàng trai còn lại mỉm cười một cách bất đắc dĩ, còn cô gái ở giữa thì cười toe toét.
Phía góc dưới bên phải có bút tích của anh: "Hoàng Khải Văn - Ngô Hạ Linh - Vũ Thiên An."
"Ồ, thế người này là Thiên An ư? Còn cô gái này là Ngô Hạ Linh? Ngô Hạ Linh, sao tên nghe quen thế nhỉ? Nghe ở đâu rồi nhỉ?"
Ngay lúc cô còn đang đắn đo thì bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô nhanh chóng đặt lại quyển sách về chỗ cũ, nấp ngay dưới chiếc bàn.
Tiếng bước chân dần xa, cô quyết định trở lại phòng mình.
Nếu để người khác nhìn thấy mách lẻo lại với Khải Văn thì không tốt chút nào.
Hơn Mười một giờ tối Khải Văn mới trở về.
Thiên Tâm không cầm được vui mừng chạy vội ra cửa mặc kệ ánh mắt hoài nghi đầy khó chịu của ông quản gia đứng cạnh.
- Thiên Tâm, cô chưa ngủ nữa à?
- À..
Có chút..
khó ngủ..
Cô bối rối cố tìm một lời giải thích hợp lý.
Thật ra cô muốn hỏi anh rằng cả ngày hôm nay đã đi đâu, sao không nói với cô một lời.
Nhưng chợt nhận ra hỏi như vậy thật là đường đột.
- Vậy à? Cô có mệt không? Nếu không thì tôi có chút chuyện muốn nói với cô.
Tất nhiên là được, cô vui mừng còn không kịp nữa mà.
Thiên Tâm cố đè nén cảm xúc thái quá của mình, mặc cho lòng dậy sóng, biểu cảm vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Tuy nhiên, cô không ngờ câu đầu tiên anh hỏi chính là:
- Có phải cô bỏ nhà trốn đi không?
Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra điều gì rồi ư? Hay mẹ cô đã tìm tới anh? Cô có nên nói sự thật hay không? Hay cô phải nghĩ ra một lý do thật hợp lý? Trong đầu cô hiện giờ chằng chịt những câu hỏi.
Cô thật sự bối rối vô cùng.
- Là..
là gia đình ép em đi sang Pháp.
Em không muốn đi nên đã..
Cô nói sự thật, nhưng chỉ là một nửa.
Còn nguyên nhân vì sao gia đình đột nhiên ép cô sang Pháp thì tuyệt đối không thể nói ra.
Nếu anh biết cô cho người theo dõi anh, có lẽ anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô vĩnh viễn.
Hôm nay anh vốn đang cùng Tuệ An đi dạo, lại trên đường gặp phải người nhà của Thiên Tâm.