Cô vừa trở về nhà, mẹ cô vì tìm cô mà đã gầy đi nhiều.
Dù bà còn rất giận đứa con gái ngang bướng này nhưng không dám tỏ thái độ nhiều vì sợ cô lại bỏ đi nữa.
Cô vừa bước vào nhà, không quan tâm sĩ diện, nhanh chóng quỳ sụp dưới chân bà khiến tất cả mọi người không khỏi giật mình.
- Con làm cái gì vậy hả? Mau đứng lên! - Mẹ cô vừa giận vừa xót, rốt cuộc là thứ quái quỷ gì đã khiến con gái cưng mà bà ta tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng biến thành cái dạng này chứ?
Thiên Tâm biết rõ hiện tại không phải là lúc cô cần thể diện hay mặt mũi gì cả.
Vì Khải Văn, vì hạnh phúc của cuộc đời cô, cô phải nắm bắt cơ hội này triệt để loại trừ Trần Tuệ An kia.
- Mẹ, cả đời con chưa cầu xin ai.
Con chỉ cầu xin mẹ cho con ở lại Học viện Thiết kế, con vẫn còn một đối thủ muốn cùng cô ta so tài cao thấp.
- Đối thủ? Ở Học viện Thiết kế lại có kẻ muốn so bì tài năng với con gái của ta ư? Nó là con cái nhà giàu nào mà ngông cuồng thế hả?
Không ngoài dự đoán của Thiên Tâm, mẹ cô vừa nghe đến chức danh vô địch của con gái cưng sắp bị hạ bệ liền nôn nóng vô cùng.
Cô che giấu thật khéo nụ cười đắc ý, đáp lại:
- Cô ta không phải là con nhà giàu, chỉ là một sinh viên tài năng được Học viện cấp học bổng mà thôi.
Bố mẹ cô ta làm công nhân ở xưởng may..
- Gì cơ?
Nghe đến đây thì mẹ cô không giữ được bình tĩnh cao quý nữa, bà đứng phắt dậy, không tin vào tai mình.
Đứa con gái bà dồn bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng nên, bây giờ lại phải thua dưới tay một đứa con gái của công nhân ư? Thảo nào Thiên Tâm sống chết đòi phải ở lại Học viện Thiết kế, hóa ra là do con nhỏ này.
- Vậy nên, con đã nghĩ ra cách để con nhỏ nó cút khỏi Học viện Thiết kế, để nó biết nó chẳng là ai cả.
- Vậy cứ tùy con quyết định vậy.
Mấy ngày nay con cũng vất vả rồi, trước hãy nghỉ ngơi đi.
Trở lại với thân phận Lâm Thiên Tâm giàu có quyền lực, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Ngay tối đó cô liên lạc với một tay thám tử cực giỏi:
- Tôi cần mấy người tìm thật nhiều thông tin về một cô gái có tên là Ngô Hạ Linh.
Cô tò mò không biết Ngô Hạ Linh và Khải Văn rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao từ trước tới nay không nghe anh nhắc đến người này cơ chứ? Còn về phía Tuệ An, rất nhanh thôi, cô ta sẽ phải từ bỏ Khải Văn.
Một buổi tối, Tuệ An vui vẻ ngồi trước gương ngắm nghía "Một trời sao", thỉnh thoảng lại thẹn thùng nở một nụ cười.
Tới bây giờ cô vẫn không thể nào tin được là mình cùng Khải Văn cứ như thế trở thành một đôi.
Như thế này thật là giống trong truyện cổ tích quá.
Cô và anh sẽ mãi mãi hạnh phúc chứ?
Điện thoại chợt vang lên, là mẹ cô gọi đến.
Cô cất giọng vô cùng hào hứng nào ngờ đầu dây bên kia là tiếng mẹ cô đang khóc đến xé ruột xé gan.
Sự cao hứng vừa nãy trong nháy mắt hóa thành nỗi lo lắng.
- Mẹ? Mẹ ơi, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Còn có con đây, mẹ ơi bình tĩnh lại.
Tiếng khóc của mẹ cô khiến cô thật sự không cầm lòng được.
Mẹ cô vừa khóc vừa kể trong tiếng nói nghẹn ngào:
- Hôm nay đi đến xưởng may, quản lý trong xưởng bị mất đồng hồ nghe đâu có giá mấy chục triệu, sau đó chẳng biết sao tìm thấy được trong túi đồ của ba con..
Hiện tại ông ấy đang trên đồn cảnh sát, công việc..
cũng..
cũng mất rồi..
Dứt lời mẹ cô không nhịn được lại khóc lớn.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, mẹ cô lại tiếp lời:
- Tiền lương tháng này của gia đình ta cũng không được phát, nghe nói quản lý muốn bồi thường..