Sáng ngày hôm sau, thủ tục xuất viện vừa hoàn tất, Tuệ An nhanh chóng đến trường, cô không muốn điểm chuyên cần của mình bị tuột xuống, như vậy thì lần gia hạn học bổng tiếp theo sẽ rất khó khăn.
Ngay khi cô vừa đặt chân vào cổng trường, rất nhiều cặp mắt của bạn học xung quanh đều đổ dồn về cô.
Trong phút chốc cô thật sự muốn bỏ chạy khỏi nơi này ngay tức khắc.
Chuyện gì đã xảy ra?
- Ui cha, bạn Tuệ An thần đồng của Học viện Thiết kế đây ư? Sao còn dám vác mặt đến đây vậy?
- Can đảm lắm đấy! Tưởng thanh cao thế nào, cũng là thứ bẩn thỉu mà thôi.
- Đúng là đồ mặt dày.
Làm xấu mặt sinh viên trong trường.
Sớm muộn gì mày cũng sẽ bị đuổi học mà thôi.
Những người bạn học của cô nhân lúc này sỉ vả, ai ai cũng muốn dúi một đạp cho cô không ngóc đầu lên nổi.
Hôm qua là cú sốc chia tay, ngày hôm nay vừa bước đến trường liền bị vây quanh chửi bới liên tục, Tuệ An cố giữ bình tĩnh mà bước đến lớp.
Con đường đến lớp của cô sao hôm nay bỗng thật xa xôi, tất cả mọi người đều thì thầm, chỉ trỏ.
Nội tâm yếu đuối của cô giờ đây đã bắt đầu run rẩy.
Cho đến khi bước vào lớp, cô cũng hiểu ra được vì sao tất cả lại đối xử với cô như thế.
Trên bảng, trên bàn học chỗ cô thường ngồi phủ đầy những tấm ảnh bị chụp ở quán rượu.
Cô có nhiều điều muốn nói lắm, rất nhiều nhưng tất cả như bị trói lại nơi cổ họng, không thoát ra được từ nào.
Vì sao không một ai chịu tin cô trong sạch?
- Mời em Trần Tuệ An đến phòng giáo vụ ngay lập tức.
Ngay lúc cô thẫn thờ nhìn những tấm ảnh dơ bẩn kia, tiếng loa trường vang lên.
Mọi người xung quanh cô đồng loạt cười rộ lên.
Tiếng cười kia như ngàn vạn vết kim ghim vào tâm can cô, đau nhói đến không thở được.
Cô run run gõ cửa phòng giáo vụ, dường như loáng thoáng đã biết trước điều gì sắp xảy ra:
- Vào đi.
Giọng nói lạnh lùng cất lên.
Căn phòng này cô đã đến một lần, khi đó là lúc cô được nhận học bổng, vị hiệu trưởng trước mặt cô đây khi đó đã hết lời khen ngợi, chính ông ta dùng ánh mắt chan hòa, giọng nói ấm áp mà tán thưởng cô.
Thế nhưng giờ đây, cũng chính vị hiệu trưởng này nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, khinh bỉ, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Em Trần Tuệ An làm trái với quy tắc của nhà trường, hủy hoại thanh danh của sinh viên Học viện Thiết kế, em chính thức bị đuổi học.
Không câu hỏi, không chất vấn, không cần bất kỳ một lời giải thích nào cả, ông ấy ném cho cô một phong thư đuổi học.
Đến một ánh mắt liếc nhìn cô ông ta cũng không thèm.
Cô đã hiểu số phận của mình, quả nhiên phận nghèo thì hèn mà.
Cô đã quá ngoan cố, nhất quyết bước vào nơi mà mình không thuộc về để bây giờ bị sỉ nhục, bị tổn thương.
"Tuệ An, mày ngốc quá rồi!"
Cô cúi chào lễ phép như một lời từ biệt, sau đó bước ra khỏi phòng giáo vụ nào ngờ chạm mặt Khải Văn.
Nhìn thấy anh, cô không còn vui vẻ, bối rối như trước mà thay vào đó là một cảm giác chua xót, đau lòng khó tả.
Chỉ mới vài hôm trước, chúng ta còn tay trong tay, mà giờ đây đã hóa thành hai người xa lạ.
Ngay cả tư cách bước vào cuộc đời nhau cũng hóa thành hư không, là do duyên mỏng hay do người bạc tình?
Cô không tự chủ mà níu lấy phong thư trong tay, bước vội qua anh không nói một lời.
Khoảnh khắc Tuệ An quay lưng bước đi, trái tim anh như thắt lại.
Anh muốn níu tay cô, muốn ôm lấy cô, nhưng rồi lại không đủ dũng cảm.
"Tuệ An, em đang hận tôi có đúng không?"
"Khải Văn, là tôi mộng tưởng, tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi sóng gió của đời.."
Cô thu dọn tất cả dụng cụ của mình ở phòng thiết kế, giấc mộng của cô cuối cùng cứ như vậy mà kết thúc.
Cô thở hắt một hơi, chấp nhận số phận của mình.
Trời bên ngoài lác đác mưa rơi, căn phòng này là nơi anh và cô đã cùng nhau hoàn thành "Tử Đằng", là anh bước ra che chở cho cô, là anh bất chấp mọi rào cản xông vào cuộc đời tĩnh lặng của cô, để rồi cũng chính là anh buông bỏ.
Cuối cùng trong giấc mộng này chỉ có cô là không thể thoát ra.
- Thế nào? Cảm thấy rất buồn đúng không?
Một giọng nữ vang lên.
Cô ngước mắt nhìn, là Lâm Thiên Tâm.
- Trần Tuệ An, cô không xứng thuộc về nơi này, càng không xứng đáng bước đến bên Khải Văn.