Lâm Thiên Tâm bước vào lớp và ngồi chỗ ngồi quen thuộc của mình, đây mặc định là vị trí của cô, không ai được phép ngồi vào, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt hơn mọi khi.
- Cô là ai? Đây là chỗ của tôi.
Đi ra mau!
Thiên Tâm không vui đặt túi xách lên bàn.
Ai mà chẳng biết đây là vị trí của Lâm Thiên Tâm cô chứ? Con nhỏ này là ai mà lại dám ngang nhiên ngồi vào vị trí này?
Đối diện cô là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn lanh lợi, làn da ngăm ngăm.
Thế nhưng quần áo trên người lại lộ rõ vẻ quê mùa, nghèo nàn.
Áo thun cũ mèm nhìn qua đã biết là giặt tẩy quá nhiều lần, quần jean đã phai hết màu, đôi giày thể thao cũ kỹ cùng chiếc túi đã ngả màu nhiều chỗ.
Cô nở một nụ cười mỉa mai, níu lấy một góc áo của cô ta, ánh nhìn như kẻ bề trên đang ban phát ân huệ cho người dưới, đầy khinh miệt lên tiếng:
- Cái gì đây? Giẻ lau? Hay mốt mới? Có phải cô đi nhầm trường không vậy hả?
Nhìn qua là biết một con nhỏ nghèo nàn kiết xác, vậy mà còn mặt dày đi vào trường này? Đã vậy còn lớn gan ngồi vào chỗ của cô? Là nó chán sống mất rồi sao?
- Thiên Tâm, mình đã nói với nó chỗ này của bạn mà nó vẫn khăng khăng không chịu đi.
- Phải đó, mấy đứa nhà nghèo sao mà mặt dày quá vậy? Nói vậy còn không biết tránh ra nữa hả?
Một vài nữ sinh trong lớp thấy tình hình như thế liền nhanh chóng nói thay cho Thiên Tâm, càng nói càng hăng máu, càng nói càng muốn đánh nhau.
Tiếng ồn kinh động đến những lớp bên cạnh, chỉ trong một chốc trước cửa đã có một đám người tụ tập xem chuyện vui.
Cô nhíu mày khó chịu, không nói tiếng nào dứt khoát cầm lấy túi xách của cô ta ném thẳng ra xa.
Tiếng reo hò của đám đông cùng tiếng hét của cô gái kia đồng loạt vang lên, cô ta vất vả chạy ra nhặt lại túi của mình, dáng vẻ chật vật khổ sở cực kỳ trái ngược với hình ảnh Thiên Tâm đang ung dung ngồi vào vị trí của mình.
Trong mắt cô những kẻ xung quanh chỉ là hạt bụi mà thôi.
- Này! Sao bạn quá đáng quá vậy? Tại sao lại ném đồ của tôi chứ?
Cô gái kia tức giận, tay nắm chặt, mi mắt nhíu lại, thân thể thì bé nhỏ mà giọng lại lớn lối quát tháo.
Lâm Thiên Tâm giơ ngón tay thon dài chỉ về phía cô ta, cất giọng không nhanh không chậm:
- Cô.
Đi chỗ khác.
- Bạn!
Ngay thời khắc đó, tưởng chừng sắp có thêm một trận chiến bùng nổ thì giáo viên bước vào lớp, đám đông giải tán và không gian lớp lại tĩnh lặng.
Cô chẳng thèm đếm xỉa, coi cô ta như làn không khí.
Giáo viên lướt mắt một vòng quanh lớp, ánh mắt dừng trên người cô ta:
- Ồ, em là học sinh mới đúng không? Tên gì ấy nhỉ? À..