Chìm Giữa Trời Sao

Chương 3: 3: Rắc Rối Bủa Vây







Tuệ An đứng ngây ra một chỗ, cô không kịp hiểu vì sao bọn họ lại rối rít kéo nhau trốn hết.

Một tiếng nói lạnh lùng cất lên bên cạnh:

- Này! Cô kia! Cô làm bẩn hết đồ tôi rồi này.

Theo phản xạ cô quay sang thanh minh ngay tức khắc:

- Không phải tôi, là đám người khi nãy..

- Thức ăn này của cô đúng không?

- Đúng..

Nhưng mà..

- Tuệ An không dễ gì mà chịu nhận lỗi không thuộc về mình.

- Thế chẳng phải là do cô làm ư? - Kẻ xấu xa kia chất vấn hung hăng hơn, như thể muốn dồn cô vào bước đường cùng:

- Không cần biết, xòe tiền ra đây đền là yên chuyện.

Trong trường này cũng đâu có dân nhà nghèo.

Câu nói này vừa dứt, đám người xung quanh liền lao xao lên.

Tuệ An giận đến đỏ mặt nhưng không biết làm sao thoát khỏi tình cảnh này.


Người con trai trước mặt nhìn cô chằm chằm không sót một giây nào, chỉ dựa vào ánh mắt này cô biết chắc rằng hắn ta đã biết cô là người vào trường nhờ học bổng nên mới cố ý nói thế để hạ nhục cô.

"Đúng là một lũ giàu có xấu xa mà!".

- Thiên An, đùa đủ rồi đấy!

Một giọng nói khác vang lên, Tuệ An càng ngày càng bối rối, không biết rõ người vừa xuất hiện là "ân nhân" hay là "kẻ thù".

Anh ấy có dáng người cao ráo, rất lạnh lùng, sự lạnh lùng đó thật sự làm cô có chút e ngại.


- Khải Văn, cậu đừng phá tôi thế chứ! Tôi còn muốn đùa với cô bé này một chút!

- Đùa xong rồi thì đi chỗ khác.

- Hừ, lại giở trò "anh hùng cứu mỹ nhân" và bắt tôi làm bình phong.

Khải Văn, chán cậu thật đấy! - Hắn hất mặt, kiêu ngạo đút tay vào túi quần, trước khi đi còn không quên quay sang "nhắc khéo" Tuệ An một câu:

- Nhưng cô vẫn phải đền tiền cho tôi!

- Đã nói là không phải tôi cơ mà! Tôi cứ không đền đấy!

"Đùa tôi đó hả? Tiền đâu ra mà đền?"